Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Đường Bao Nhiêu Mật Chảy Ròng Thành Thơ

Thế là em đã bay xa
Như chim bỏ phố như ma bỏ rừng
Như đò bỏ bến rưng rưng
Như trưa bỏ nắng nửa chừng theo mưa
Như ta khăn gói đón mùa
Mùa sau chưa tới mùa xưa đã tàn
Như anh chiến bại về làng
Súng rơi ngựa mất không nàng song song
Khi em bỏ tổ như ong
Đường bao nhiêu mật chảy dòng thành thơ...

Nhược Thu


Thế Là... Hết!

Thế là ta đã xa nhau
Hôm nay và mãi về sau... suốt đời
Nắng xuân héo úa nụ cười
Tằm kia cũng sẽ rã rời đường tơ

Thế là tan cả hồn thơ
Mộng trăm năm có ai ngờ vỡ đôi
Khóc ai mây cứ sụt sùi?
Nhớ ai trăng nỡ buông rơi nửa mành

Thế là hai đứa không thành
Sóng xo ghềnh đá tan tành ước mơ
Rụng rời nửa mảnh tim khô
Trôi theo dòng nước hững hờ chơi vơi

Thế là khiếm khuyết cõi đời
Tơ tình nay đã rối bời hương duyên
Hoàng hôn buông nhẹ bên thềm
Như lời trăn trối đêm đêm vọng về.

Thi Hạnh


Em Đi Áo Lụa Cài Trâm

Em đi in bóng lụa vàng
Để tôi thả gió ngỡ ngàng áo bay
Em đi má đỏ hây hây
Tôi buồn nhốt nắng cho đầy héo hon
Môi em chưa cắn đã giòn
Nghe như sắp vỡ lối mòn trăm năm
Em đi áo lụa cài trâm
Có tôi thắp mảnh trăng rằm chờ mong...

Nhược Thu