Em bắt đền ta dám đền đâu
Làm sao tìm được bóng cây cao
Để che bóng mát đời sa mạc
Để vạn ngày sau cát khỏi sầu
Em bắt đền ta biết đền chi
Đời chưa tìm đến đã ra đi
Bởi em là cát ta là gió
Gió thổi nghìn năm có được gì ..?
Em bắt đền ư , bắt đền ư
Trần gian nhìn lại có chi dư
Thiếu nhau nghìn vạn lời êm ái
Mà chỉ thừa ra những oán thù ..
Nhược Thu