Thứ Năm, 6 tháng 10, 2016

Hà Nội Ngày Tháng Cũ

Hà nội một lần ta thoáng qua
Dư âm huyên náo giữa lòng Ga
Bóng ga Hàng Cỏ xa dần nhỏ
Chen bóng em trong phút xế tà

Đây vết son môi bâu áo thấm
Vòng tay còn ấm khó lòng quên
Đưa ta em muốn đưa về tận
Nhưng chỉ là mơ của hão huyền

Đây hồ Hoàn Kiến song song bước
Bóng nhỏ kề vai nũng nịu buồn
Bởi biết rồi đây đôi phút nữa
Đường đời vắng mãi gót chân son

Ta xa từ đó, em , Hà Nội
Giọng Bắc ngọt ngào như tiếng thơ
Bóng liễu dịu mềm như trúc rũ
Trong tay say đắm phút mong chờ

Hà Nội giờ này chắc rất mưa ?
Em còn thao thức mỗi ban trưa
Hay bên song cửa nhìn xa tít
Mà ngỡ như ta chỉ mới vừa .... ?

Nhược Thu


Mùa Hạ Cũ

Mùa Hạ Sài Gòn cũ lắm rồi em
Những cơn mưa làm chạnh lòng viễn khách
Ta xa nhau có còn chi để trách
Khung trời xưa nhòa như mực tím ngày mưa

Mực học trò xanh những bước đón đưa
Sao chợt tím khi cánh phượng hồng hé nụ
Cánh phượng hồng như môi em ngày cũ
Vẫn âm vang nghìn nỗi nhớ dịu dàng

Mây trên ngàn treo nỗi nhớ lang thang
Ở cuối phố bao loài ve đang khất nợ
Rên rỉ  ỉ ôi làm lòng anh bỡ ngỡ
Hạ phũ phàng khắc những vết thơ đau

Mùa Hạ cướp mặt trời đốt tuổi thơ mau
Và ta cướp đời ta ra khỏi mộng
Làm sao trả khi mùa hè thiêu cháy bỏng
Cả con tim và cả những con cờ  ....

Nhược Thu


Lối Cũ

Lối cũ anh về lạc nắng xưa
Môi em son lạc đã bao mùa
Lưng trời cánh nhạn buồn hiu hắt
Trời rộng biết còn ai đón đưa ?

Ngõ lạ ai về phai lối cũ
Mây trôi gió cuốn ngẩn ngơ lòng
Nhìn hoa thơ bỗng dưng đơm nụ
Trên lối vào xuân em biết không ?

Nhược Thu