Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Vịn Lấy Vần Thơ

Lời thơ ai nghe chừng chua chát quá
Trách gì nhau khi tình đã mờ phai
Chút dư âm của canh vắng đêm dài
Còn vướng lại nơi hồn ai lặng lẽ

Người trách chi cho màn đêm quạnh quẽ
Khổ đời nhau thêm nghiệt ngã người ơi
Tình chia ly đâu phải bởi một người
Lỗi hai đứa?  hay lỗi đời ngăn nhịp?

Đừng trách thêm cho lòng nhau tim tím
Cũng đừng nên bịn rịn những tương tư
Khúc nhạc xưa đã từng phím rã nhừ
Ôm chi nữa những âm dư  thừa thai

Lời thơ ơi đừng trách hờn nhau mãi
Nếu cuộc đời là oan trái trầm luân
Nhiều chông gai muôn sỏi đá gập nghềnh
Là nhiều lắm những chong chênh huyền ảo

Hãy vịn lấy vần thơ làm tâm bảo !

Thi Hạnh


Em Có Còn Không Nón Dính Quai..?

Vịn thơ, ừ nhỉ làm tâm bảo
Chợt vỡ bên trời em có nghe
Dù chỉ vần gieo buồn rất nhẹ
Mà sao hồn trách nửa thân về...

Hồn bỏ thơ và em bỏ xa
Khi sầu sông núi rửa chân ta
Nào đau ai biết mình lưu xứ
Là sẽ bơ vơ víac lạc nhà

Ta hỏi em và thơ hỏi buồn
Niềm đau bón cục nhọn hay vuông
Mà sao khi nó lăn vào mộng
Cửa nát đời nhau lắm đoạn trường...

Chẳng nhuộm mà mây xanh ngất ngưởng
Hồn ta không nhuộm lại tan hoang
Không tra không tấn sao hồn nước
Quằn quại chìm trong mộng trái ngang...

Vành nón em che nghiêng nắng quái
Đâu che may rủi gót trang đài
Từ khi vận nước sầu trôi nổi
Em có còn không nón dính quái?

Nhược Thu



Người Về Trả Nợ Tình Tôi

Nợ tình người đã vay tôi
Từ muôn kiếp trước đến đời mai sau?
Trả tôi, người hỡi trả mau
Nợ tình không trả, đời nhau muộn phiền

Sắc cầm hòa nhịp  cung duyên
Đời thường lỗi phím cho uyên ương sầu
Tình đầu và những tình sau
Mấy ai trọn kiếp trầu cau không rời?

Người về trả nợ đi thôi
Nợ tình người đã vay tôi ngày nào
Để lâu nợ hóa chiêm bao
Trăm năm người sẽ không sao đền bù

Hình như một chiếc lá thu
Ngẩn ngơ bay giữa sương mù xa xa
Cuốn mình theo những phong ba
Như người phương ấy... mãi xa nghìn trùng

Bao giờ trả nợ tình chung?
Hay... là tôi sẽ cho không chữ tình?

Thi Hạnh


Em về Đòi Lại Nghìn Sau

Thơ còn nửa mảnh vô thanh
Nửa cung kiếm gãy chưa lành xót xa
Em về hỏi lại niềm ta
Niềm riêng oan khúc nỗi nhà giấu đau

Em về đòi lại nghìn sau
Nghìn xưa đã lỡ gieo cầu nửa cung
Nửa đau mộng vỡ tơ chùng
Nửa sông núi dội bão bùng trái ngang

Đườn trần sầu lắng miên man
Trách thu không nhuộm sao vàn ước mơ
Em về đòi lại tình cho
Tình xưa vằng vặc chưa mờ vết son

Nước non chưa biết có còn
Tình xưa ta biết nợ dồn đống cao
Đường về mờ mịt chiêm bao
Nghe âm thừa cũ lạc vào cõi không

Khi non nước hết chờ mong
Tình chung ta sẽ trọn lòng trả em.

Nhược Thu