Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

Sang Sông

Sang sông ai đã sang sông
Bên này chiếc lá lòng vòng muốn rơi
Trách tôi em cứ trách tôi
Giờ em sang trước cả người lẫn thơ

Phơi mơ ta nắn dây tơ
Nắn dây chưa thẳng tình hờ đã khô
Ta đi săn cuộc đợi chờ
Làm sao vá mộng hải hồ vừa tan

Em buồn trách gió thu sang
Gió không gom đủ lá vàng đền nhau
Mong đời mưa nắng thôi đau
Vóc em ngà ngọc, ta sầu mình thôi...

Nhược Thu


Úa Vàng

Em nào cất bước sang sông
Chỉ lá chiếc lá thay lòng đó thôi
Ngày mai lá sẽ buông lơi
Ngày mai lá sẽ chơi vơi bẽ bàng

Hay là lá muốn sang ngang?
Nên vội khoác lấy áo vàng làm duyên
Quên nàng nắng ấm bên hiên
Quên lời son sắc những đêm trăng ngà

Cũng là một giấc mơ hoa
Ai người đem cất đậm đà vào rương?
Giật mình, len lén soi gương
Thấy đời như chiếc lá  đương... úa vàng.

Thi Hạnh



Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014

Như Phiến Lá

Thôi nhé đời ta như phiến lá
Chẳng còn cành bám buổi vào thu
Ngày em gọi gió về hong tóc
Ta nắng phơi buồn bỗng thấy dư...

Em lá hay ta, ta chẳng biết
Em thơ hay nhạc dệt từng chương
Chỉ nghe trong vết nhòe trang sử
Mắt nhớ môi cay lạc cõi thường...

Em ở hay đi dù sớm muộn
Một lần cũng gợn mãi hồn xưa
Vần gieo không  nhúng buồn trong nước
Sao ướt bên trời cả xác thơ...

Ai sẽ thay ta giùm trả hết
Nợ buồn nợ nhớ nợ tìm nhau
Đường xa vạt nắng sầu hiu hắt
Nghe gió run cành lá thoáng đau...

Nhược Thu



Chẳng Cho Anh Vay Nợ

Nếu biết thế chẳng cho anh vay nợ
Dẫu nợ kia chỉ nhẹ tợ mây ngàn
Chợt thoáng về như chút nắng lang thang
Đâu có ngỡ lại khiến chàng bận bịu

Nếu biết thế chẳng cho anh mua chịu
Thì có đâu chuyện vướng víu rầy rà
Cứ bình thường như ngày tháng hôm qua
Thì đâu có những... trăng tà trăng khuyết

Nếu biết thế chẳng cho anh quyến luyến
Một chút duyên sau những chuyến hải hành
Chỉ có chăng là sóng với biển xanh
Sao vương vấn, sao chẳng đành quên lãng?

Nếu biết thế chẳng cho anh lãng mạn
Chuyện yêu đương như một áng thơ tình
Trả rất nhiều, song vẫn nợ bình sinh
Vì đáp án là phương trình lạc số

Nếu biết thế chẳng cho anh ngoan cố
Cứ bình thường như cái thuở mới quen
Chẳng vay qua, chẳng trả lại bõ bèn
Đâu chua xót chữ bạc đen trao trở

Nếu biết thế chẳng cho anh vay nợ!

Thi Hạnh


Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Trả Hết

 Nếu biết thì đâu ai mắc nợ
Nợ đời nợ nước nợ trầm luân
Đời ta gươm sáng vừa thu loạn
Thua cả trăng thề rã xác thân

Nếu biết thì ai cam phận chịu
Chịu sầu chịu đắng chịu gian nguy
Thời gian như vó câu xung trận
Tất cả theo mùa đã bỏ đi

Trả hết cho em ngày mới lớn
Nợ buồn ta gói kín vào thơ
Trùng dương chưa lấp đầy cơn sóng
Ta đã bên trời vỡ ước mơ

Trả hế quê xưa dòng nước cạn
Thân buồn như lá vướng cánh xiêu
Tình em không tưới xanh màu lá
Cũng má đôi dòng quên hắt hiu

Ta nợ nửa đời sông mùi gọi
Bây giờ và mãi mãi nghìn sau
Ngày em về lại quê thanh tịnh
Không chắc thu còn lá để đau...

Nhược Thu


Đâu Cần

Anh đâu cần trả mùa hạ nắng
Vì nắng sẽ hờn buổi vào thu
Khi gió buốt về ngang ngõ vắng
Làm phai thương nhớ thuở ban đầu

Anh đâu cần trả lời hẹn ước
Khi dấu ân tình đã hắt hiu
Ngày mai có lưu vong từng bước
Cũng còn một chút để mang theo

Anh đâu cần trả bài thơ ấy
Khi đã lạc rồi những thanh âm
Rồi đây có gép vần thơ mới
Cũng chẳng còn ai để thì thầm

Anh đâu cần trả ngày với tháng
Hay trả cho đầy tuổi đời em
Một khi ân tình kia quá vãng
Thì tuổi cho nhiều cũng hom hem.

Thi Hạnh


Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Vẫn Còn

Ở nơi này giờ lạnh lắm anh ơi
Nhưng ở kia chắc gì trời đã ấm
Gió mơn man thổi hờn qua khẽ tóc
Thoáng rùng mình chợt lạnh ngắt, nhớ em?

Ở nơi đó mùa nay đã thay tên
Hay còn tiếc những bình yên ngày nắng ?
Chiều thong thả ru đời trong tươi tắn
Hay vội vàng cho quạnh vắng lên ngôi ?

Ở nơi này mùa thu đã buông lơi
Từng cánh lá đang uá lời chung thủy
Nên vội vã ra đi không hệ lụy
Không tiếc gì những phong nhụy ban sơ

Ở nơi đó dù ngày nắng hay mưa
Anh nhớ nhé đong cho vừa nhung nhớ
Để mùa sau, khi nắng về ươm lửa
Ta vẫn còn chất chứa một tình yêu.

Thi Hạnh



Còn Đâu?

Còn đâu nữa chỉ là mưa trách nắng
Nắng quên mùa, mưa nhớ mộng ngày xưa
Khi môi em chối màu son hồng cũ
Đổi màu nâu cho hợp bản giao mùa

Dù nơi đó mưa bình yên hay loạn
Nắng bên này quên ấm thuở rời quê
Hai phương trời hai khối mộng u mê
Dù rất mỏng như lề trang giấy cũ

Còn lặn lội bởi vì tham chưa đủ
Thơ gom lòng ngày tháng cháy thành than
Đường còn dài vì lòng quá gian nan
Và mưa nắng gặm mòn đời héo trắng

Trong khoảnh khắc gió mùa rơi bước lặng
Có ai buồn hơn cả nỗi sầu ta
Mai em về dời mộng dệt thêm hoa
Từng trang sử em viết gì trong đó?

Nhược Thu


Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

Quá Nhiều

Nhật ký xưa lật từng trang khe khẽ
Để đừng khơi một nỗi nhớ xa vời
Giấy trở mình ru lời thơ rất nhẹ
Mây ngại ngùng giọt nắng ngả nghiêng rơi

Bảo đừng nhớ, nhưng nghe hồn trăn trở
Chợt xuyến xao như cái thuở ban đầu
Trăng chênh chếch chờ chia đôi vầng nửa
Cỏ ngậm ngùi cũng lần lữa kiếp sau

Trang giấy trắng đã loang màu nhiều lắm
Nhưng lời thơ vẫn đậm nét ai cười
Chiều hôm ấy lối về nghiêng nghiêng nắng
Gởi ân tình trong ánh mắt lả lơi

Chỉ một thoáng tim bồi hồi giao động
Nhưng nghìn sau ôm ấp mộng ban đầu
Tà áo trắng của muôn chiều gió lộng
Chợt hiện về trong vô vọng đêm thâu

Nhật ký xưa từng trang em vẫn giữ
Quấn quýt hoài những nét chữ thân yêu
Chuyện đôi lứa tả tơi theo vần vũ
Giữ được dăm nét chữ cũng quá nhiều.

Thi Hạnh


Thơ Bỏ Đi Rồi Ai Nhớ Nhau...

Như thế mà em bảo đã nhiều
Ít giòng nhật ký chở đìu hiu
Úa vàng trang giấy cong ngoài góc
Là bởi em lười vuốt phẳng phiu

Một ít xưa lạc cuối giòng
Em thừ ít mộng nhốt sầu chung
Vầng trăng hờ hững nhìn thơ khuyết
Một thoáng vàng phai đến lạnh lùng

Một ít ngậm ngùi pha nắng muộn
Ta nhìn như giọt nhỏ rời tim
Dù thu có úa màu hơn nữa
Đâu đủ tàn phai cả cánh chim

Em ghé mộng hờ bên góc nhớ
Ta về bóng xế cõi trầm không
Vài ba cụm chữ còn đang múa
Trời chửa xong mùa đã chớm đông

Ta gác nỗi buồn trên bếp lạnh
Hơ hoài cũng chỉ ấm vài câu
Vài câu vàng cả mùa thương nhớ
Thơ bỏ đi rôi ai nhớ nhau??

Nhược Thu



Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

Thơ Rách

Thơ rách rồi anh, rách cả rồi
Có dệt có vá cũng vậy thôi
Từ ta xa cách phương trời nhớ
Đã xẻ làm đôi, đã xẻ đôi…

Cắt chia con chữ là ta lỡ
Cả vòng tay ấm thuở yêu đương
Cắt chia con chữ là tan vỡ
Những nốt tình tang phím vô thường

Thơ nát rồi anh, nát rồi anh
Ai làm lu cả ánh trăng thanh?
Để phương trời đó nghe nuối tiếc
Máu nhỏ mà sao... viết chẳng thành

Thôi thế là thôi, hết cả rồi
Hết tình, hết nghĩa, hết anh - tôi
Chừ thơ đã uá màu, tan tác
Thì dấu chân nhau cũng rã rời...

Thi Hạnh



Thơ Chưa Chết

Thơ chưa chế đâu em dù hấp hối
Dù bên đời ai dệt lụa treo trăng
Vầng trăng sáng nhưng rồi trăn cũng khuyết
Bóng hoang mang se sắt chút khô cằn

Thơ hấp hối nắng lạc mùa quên tuổi
Em quên vần gieo lạc mối buồn xưa
Vần thật nồng mà hồn lạnh như mưa
Câu thơ ấm sao đầy trời băng giá

Thơ em viết xé vần khua rách lá
Chở buồn theo về xối rửa hồn đau
Bờ bên này trời nắng hết xôn xao
Vì em để nhạt nhòa son môi cũ

Thơ vẫn bước giữa cội buồn viễn xứ
Dệt chưa tròn dăm chữ thắp bình minh
Giòng máu Việt da vàng đang rỉ mủ
Ai  yêu em hơn tự chính yêu mình...

Nhược Thu


Giọt Nắng Ấm Quê Hương

Em vẫn hỏi ven trời xao xác lá
Đến bao giờ nắng hạ mới dừng chân
Để được luồn hơi nắng ấm vào thân
Và nung đốt chút cơ trần năm cũ

Em vẫn biết nơi đây trời viễn xứ
Nắn nót hoài dăm nét chữ thân thương
Cũng chẳng bằng một chút nắng Quê Hương
Rơi man mác khắp nẻo đường quê Mẹ

Em vẫn nhớ những mùi hương rất khẽ
Thoang thoảng về hơ nhẹ giấc chiêm bao
Gió thì thầm ru cánh lá lao xao
Trên cao ngất một vì sao lấp lánh

Em vẫn tưởng lần ra đi là mất
Chẳng còn gì để ôm ấp riêng mang
Chút niềm đau em gói ghém vội vàng
Rồi lặng lẽ trong bàng hoàng, quay bước

Em vẫn ngỡ niềm đau nhiều năm trước
Đã dần phai theo quy ước cuộc đời
Ai có ngờ một chút nắng chơi vơi
Làm thổn thức giấc mơ ngời viễn ảnh

Và em hứa dù nơi nào xa lắm
Vẫn yêu hoài giọt nắng ấm Quê Hương.

Thi Hạnh


Trồng Tia Nắng Xanh

Em hỏi làm chi cũng thế thôi
Nắng hong chưa đủ ấm bên trời
Bước chân lưu xứ còn phiêu bạt
Em có buồn không kiếp nổi trôi

Em chở giòng thơ nắng dạt dào
Nắng từ đôi mắt thoáng xôn xao
Nắng pha môi đỏ em vừa ấm
Nhưng cũng pha ngầm một chút đau

Hơi thở em hương lúa chín nồng
Ba miền góp lại một sầu chung
Vì bao nắng ấm miền quê mẹ
Rơi rớt trên đường qua biển Đông

Em đến và đi như bóng nắng
Bóng đời lạ lắm giữ rừng mơ
Chiều xuân viễn xứ lòng xa xứ
Một chút sầu rơi đến vỡ bờ

Ta nợ cuộc đời, thơ nợ nắng
Héo mòn như biên giới người tránh
Em ơi có biết rồi mai mốt
Còn đất để trồng tia nắng xanh...?

Nhược Thu


Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Em về xù những vần thơ
Xù luôn giây phím cung tơ tan tình
Xù từ nắng đón bình minh
Xù luôn tới buổi trăng rình nôn nao

Xù từ những cánh thư trao
Sẽ không còn những xanh xao đợi chờ
Xù luôn những chuyện hẹn hò
Lối về lạ lẫm ơ hờ gót chân

Xù rồi những tiếng ái ân
Còn đâu khúc hát ân cần hôm nao
Xù luôn cả giấc chiêm bao
Ngày nao đem bóng ép vào trong mơ

Em về xù những phím thơ
Xù luôn cả tiếng đợi chơ trăm năm.

Thi Hạnh

Xin Dùm Giữ Lấy Chút Thơ Rơi

Thôi nhé từ nay cách biệt rồi
Em về để lại ngậm ngùi tôi
Bàn chân chim sáo đâu còn nhảy
Trong bóng thơ buồn một thuở vui

Dẫu biết duyên thơ là mộng ảo
Như màu hoa nở để rồi phai
Màu hoa sao giống màu trăng cũ
Chưa thắp mà nghe tiếng thở dài

Ừ nhé em đi đừng bịn rịn
Dẫu lòng anh nát chẳng vì đâu
Từ trong ánh mắt em đang thắm
Có chút gì không để nhớ nhau

Mai mốt nẻo đời xui khiến gặp
Xin dùm giữ lấy chút thơ rơi
Vần anh chải chuốt hoài không sáng
Nghe suốt cung đời cứ nổi trôi

Nhược Thu