Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016

Lụa Sầu

Ừ đúng rồi em thơ của tôi
Bao năm xa cách giữa quê người
Em đi đâu thế mà gom được
Còn thiếu thời gian lướt thướt trôi

Em dắt đằng sau thơ lẻo đẻo
Những dòng không chữ nổi xôn xao
Những câu mờ nhạt đang dồn tới
Xúm xít nhìn em nhoẻn miệng chào

Em níu thời gian đứng giữa xuân
Để thơ thanh thoát lướt trong vần
Em ơi xuân chỉ dừng đôi phút
Rồi thoát nhanh đời không nói năng

Em dắt hồn thơ thoăn thoắt bước
Bỗng nghe xao xuyến bóng trăng chao 
Thơ như quyến luyến bàn tay dắt
Em cột chi thơ mảnh lụa sầu  ?

Nhược Thu


Thơ Rách Niêm

 Thuyền thơ đã lật nhào
 Bây giờ em nơi đâu
 Núi rừng hay hải đảo
 Đồng hoang hay giang đầu ?

 Ta về nghe gió tương tư bụi
 Buồn rách đêm dài thơ rách niêm
 Gió tháng tư xoay thành lốc xoáy
 Từng cơn gào hú ở trong tim

 Và em chợt vắng như hoang mạc
 Quê cũ nhạt nhòa sông nước trôi
 Thơ cũ mượt mà hay lởm chởm
 Cũng không ngăn nổi gió thay đời

Thơ ai khóc cuộc đổi dời
Ngàn năm mây trắng vẫn đòi nợ nhau
Thơ ta chưa viết đã đau
Ngàn năm mây vẫn ngăn sầu quạnh hiu

Nhược Thu


Ngõ Thu Ngày Cũ

Ta về qua ngõ thu ngày cũ
Chỉ thấy màu phai của lá vàng
Em vứt mộng buồn bên gát vắng
Chỉ còn tơ nhện phủ giăng giăng

Bao năm quay lại buồn như đã
Trăm kiếp trầm luân một cõi người
Hiên nắng hôm nào nghiêng bóng nhỏ
Bây giờ là bụi phủ nơi nơi

Lầm lủi ta đi không kẻ biết
Mịt mờ sương khói quyện trăm năm
Quê hương trong cõi nhung và nhớ
Sao buổi ta về em mất tăm ....

Nhược Thu


Nửa Đôi

Nửa đôi với một chờ mong
Nửa đôi với một dòng sông đợi chờ
Nửa đôi chung bến hẹn hò
Nửa đôi xa cách bây giờ cách xa

Thu về lá cũng phong ba
Như ta biền biệt quê nhà bỗng dưng
Hồn thơ góc thẳng góc chùng
Góc em mờ mịt đóng khung cuộc đời

Bây giờ còn góc nửa tôi
Nghiêng nghiêng bóng đổ chiều rơi muộn phiền
Em về bên đó lặng yên
Còn không bóng nhỏ dong thuyền chở đau

Trăm năm nước chảy qua cầu
Nửa đời mây nước bạc màu vì ai
Bây giờ mùa đã thu phai
Ngàn xa quê cũ dặm dài bóng trăng.

Nhược Thu


Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

Quê Hương Ngào Ngạt Như Cơm Vắt


Em có nỗi buồn của tháng ba
Chìm sâu hun hút tuổi thơ ngà
Người đi in dấu chân vào Hạ
Tình ngỡ như gần sao rất xa

Ta có nỗi buồn của tháng Tư
Như cơn nước xoáy giữa ao tù
Hoa rơi gió cuốn bao ngày đó
Nào biết dừng đâu bước viễn du

Em có nỗi buồn vương tiếng ve
Như con châu chấu nhớ trưa hè
Bàn chân dò dẫm đời muôn ngã
Mỗi bước xa dần bóng lũy tre

Ta có nỗi buồn như đạn nổ
Vẫn nghe ầm ỉ chốn xa xôi
Quê hương ngào ngạt như cơm vắt
Ta vắt mang theo trọn cuộc đời

Em rửa nỗi buồn trong mắt ướt
Làm mưa thành phố cũng ghen hờn
Làm ta nơi chốn muôn trùng lạnh
Then cửa tim gài gió trống trơn

Ta ủ nỗi buồn trong nệm ấm
Nỗi buồn bỗng mọc những thân gai
Cào thơ rách xướt đời bao mảnh
Làm cả trời xuân cũng thở dài ....

Nhược Thu