Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

Tình Cờ Anh Trở Lại

Rồi một sáng tình cờ anh trở lại
Chẳng thấy em với vóc dáng trang đài
Đâu miệng cười đâu tóc xõa bờ vai
Đâu vụt tắt khóe mắt nai năm cũ?

Ngày tháng đó dâng trào như cơn lũ
Anh ra đi giũ lớp áo học trò
Nước non chờ vai nặng chiếc ba lô
Từng lớp lớp đến vô bờ cuộn gió

Buổi ra đi chưa một lời bỏ ngỏ
Anh đinh ninh sẽ trở lại sân trường
Em vẫn chờ vẫn em ấp niềm thương
Và ta sẽ kết uyên ương cầm sắc

Ai có ngờ lần ra đi là mất
Chớp mắt nhìn đã thoáng mấy mươi năm
Anh trở về như chiếc bóng âm thầm
Vì em đã sang sông từ dạo đó

Bước chân đi trong hoang tàn đổ vỡ
Trách gì nhau khi đã lỡ chuyến đò
Nước non mình nặng nợ những âu lo
Chuyện tan hợp mãi giày vò duyên nợ...

Thi Hạnh


Tình Cờ

Rồi từ lúc em về bên xứ lạ
Nắng sân trường vàng vọt mấy mùa sau
Nắng biên cương tai tái mộng hoang nhầu
Đời như đã chẳng còn nhau để nhớ

Ta đi mãi giữa bầu trời binh lửa
Mộng yên bình chợt gãy giữa mùa hoa
Đất nước ta đâu mất vì một nửa
Mất nguyên rồi muôn lẻ lại chia xa...

Ta còn đó mà coi như đã mất
Hồn nát bươm thân rã núi rừng sâu
Đâu mơ đến ngày về em đón đợi
Cố nhân ơi yêu dấu trong lời...

Em còn đó ngày xưa ngày rất cũ
Vẫn hững hờ xa lạ giống... ngày xưa
Nhìn thế sự cuộc cờ ta tắm rượu
Đời tắm em bằng ta cũng tình cờ...

Nhược Thu


Của Hồi Môn

Bờ môi em gởi một người thôi
Em gởi cho tròn mộng thắm tươi
Bên đó nắng hồng hơn cả má
Làm thơ ta lạnh úa ven trời

Em gởi thì thôi em cứ gởi
Thơ buồn mặc kệ rũ hồn thơ
Chiều nay trên bến quê xa lạ
Ba chục năm vần vẫn xác xơ

Nửa nụ môi hồng em giấu kỹ
Để làm mai mốt của hồi môn
Đời em gót đỏ lồng nhung gấm
Quên giọt thơ buồn vướng cuối thôn

Mai mốt lỡ mình quen hoá lạ
Bờ môi dù nhạt cả màu son
Mong em chớ nhạt lời quê mẹ
Trong tiếng nô đùa của cháu con...

Nhược Thu


Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Tiếng Đầu Việt Nam

Em về giữ mãi vần thơ
Như lời mẹ hát ầu ơ thuở nào
Ru em ngọt giấc chiêm bao
Triệu lời êm ái rót vào trong nôi

Ngày xưa tiếng mẹ ru hời:
“Con ơi, mai lớn nhớ lời mẹ ru
Tiếng này đã biết bao thu
Dưỡng nuôi con cháu Lạc Âu tiên rồng

Nếu mai sông núi ngăn dòng
Tiếng mẹ luôn sẽ một lòng bên con
Tim mình nặng nhịp núi non
Về đau cũng vẫn lòng son chung tình

Con ơi vận nước non mình
Nổi trôi như cánh lục bình ngẩn ngơ
Biết chừng mai mốt rủi ro
Con đâu còn mẹ để lo trăm điều”.

Dòng sông nước vẫn xuôi chiều
Và em đã thấm những điều mẹ ru
Lạc loài ven phía trời Âu
Nhịp tim vẫn nhớ tiếng đầu Việt Nam.

Thi Hạnh


Em Đi Nối Lại Nghìn Sau

Sao em chỉ giữ vần thôi
Mà không là trọn cả trời thơ xuân
Có hoa có bướm ân cần
Có mây có gió tần ngần nhớ nhau

Cám ơn em nhớ lời ru
Chất chồng cả khối thiên thu nỗi niềm
Nhọc nhằn gian khổ triền miên
Đã un đúc dáng dịu hiền Việt nam

Bao mùa sôn núi ly tan
Nhưng niềm yêu dấu Việt nam chẳng sờn
Yêu người bền vững sắc son
Trong ta biển cạn đá mòn chẳng phai

Nghìn năm mây trắng vẫn bay
Lời em muôn thuở ngọt đầy ước mơ
Ru tình ru mộng bơ vơ
Ru hồn viễn xứ mịt mờ tìm nhau

Em đi nối lại nghìn sau
Nghìn xưa gãy vỡ nhịp cầu, chờ em

Nhược Thu


Em Đâu Chỉ Giữ Vần Thơ

Em đâu chỉ giữ vần thơ
Mà còng giữ cả câu hò năm nao
Ai ngân trong gió lao xao
Lời thơ êm ái ngọt ngào đong đưa

Em còn giữ cả giấc mơ
Ngày xưa hai đứa chiều mưa âm thầm
Nhịp nhàng đến bước chân dung
Cúi đầu che nỗi thẹn thùng ban sơ

Giữ luôn phím nhạc cung tơ
Nốt tình như cứ nhở nhơ thăng trầm
Họa vầg theo những thanh âm
Là lời em hát ân cần lắm thay

Em còn giữ cả dấu tay
Ngày nao đan ngón vui vầy bên nhau
Giữ luo6n bao mảnh thư trao
Dù nay mực đã loang màu, xác xơ

Em đâu chỉ giữ vần thơ
Mà còn giữ cả đợi chờ trăm năm

Thi Hạnh


Bóng Em Cá Lội Xa Mờ

Giữ em có giữ được đâu
Chỉ là giọt nước bên cầu thoáng rơi
Nhớ em, em nhớ gì tôi
Chỉ là chiếc lá vừa rơi hững hờ

Bóng em cá lội xa mờ
Hay chim xoải cánh dật dờ vô ưu?
Vô tình úa cả màu thu
Hay em nhuộm lá cho mù lối mơ?

Quê hương ta cách đôi bờ
Còn ta em cách khoảng hờ hững cong
Một đường nắng cắt song song
Rát tay sao rát tim hồng nám đen

Giữ đi nỗi nhớ không tên
Đợi nhau những đợi chờ bên đá ngầm
Quê hương đường đã xa xăm
Mà tình em cách trăm năm... Bao giờ...????

Nhược Thu


Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

Lạc Vần

Em nào giữ được chi đâu
Khi tình như đã úa nhau phôi phai
Mực loang mờ nét chữ ai
Cuốn theo tình tự những ngày xa xưa

Em nào giữ được hạt mưa
Đọng trên mái tóc đong đưa trong chiều
Nhẹ nhàng anh dõi bước theo
Dỗi hờn mưa đã leo trèo tóc em

Em nào giữ được nhịp tim
Vẫn luôn dò dẫm đi tìm bến mơ
Hình như bến vẫn đợi chờ
Nhưng thuyền xưa đã neo bờ xa xăm

Em nào giữ được vầng trăng
Khuyết, tròn theo bóng câu giăng chập chờn
Mỏi mòn ngày tháng cô đơn
Kéo dài nhung nhớ để còn gặp nhau

Em nào giữ được chi đâu   
Khi tình thơ đã từ lâu... lạc vần.

Thi Hạnh


Lạc Mùa...

Em gieo lạc nửa vầng trăng
Lạc bờ sông cũ cách ngăn nửa rồi...
Bên nầy ngồi nhớ xa xôi
Nửa kia em hát câu hời mẹ ru

Một chiều lá bỗng vàng thu
Vàng như chưa một lần dù rất xa
Em về tận xứ người ta
Trùng dương cách trở gót ngà còn son?

Khi đi non nước vẫn còn
Khi về non nước đã mòn mỏi rêm
Vầng trăng ngủ muộn bên thềm
Em ngồi khâu áohay tim chính mình?

Bước đi sao vẫn lặng thinh
Bước về sao chỉ một mình mình đau
Ngàn xưa ai biết ngàn sau
Còn câu hát dỡ máu trào lặng im

Nhớ em biết nhớ gì thêm
Câu hò, thơ họa, vần niêm lạc mùa...

Nhược Thu