Ta đi chớ để buồn pha lệ
Dù lệ dâng trào qua ý thơ .
Bút hãy quăng đi đừng chép nữa
Những gì xưa cũ dẫu vu vơ .
Ta đi đừng nhuộm thơ bằng lệ
Dù lệ chân tình hay dối gian .
Mắt nhắm như chưa từng được nhắm
Dù em gào nát mảnh tim vàng ..
Ta đi đừng vắt thơ vào lệ
Vì lệ đã cằn trên mắt môi .
Gươm súng xa lìa nhân thế hận
Còn đâu thân xác trả ơn đời ..
Ta đi đừng chẻ thơ tìm lệ
Và mộng chung tình xin trả nhau ,
Để tế hồn thiêng sông núi muộn ,
Hồn này còn nghẹn mãi nghìn sau ...
Nhược Thu
Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014
Nắng Không Mùa
Thơ chỉ là thơ trải nỗi lòng ,
Biết chờ không được sao còn mong ..
Bóng em đã khuất vườn yêu cũ ,
Ngăn cách nhau rồi em biết không ?
Nếu nửa vườn chia nửa trái buồn ,
Bên trời chia nhớ anh giành hơn .
Vì em cứ rắc thơ vào nhớ ,
Thả tóc bay bồng trong nắng non ..
Sao gót hài xưa không lướt nhanh ,
Mắt còn ngơ ngác dõi nhìn anh ?
Ô sao nắng chứa đầy trong mắt ,
Ôi nắng không mùa cho mắt xanh ..
Thơ ấu chỉ là mộng với hoa ,
Bây giờ em lớn giống người ta .
Nhưng mà không giống lời yêu dấu ,
Vì nắng vườn xưa đã nhạt nhòa ..
Nhược Thu
Biết chờ không được sao còn mong ..
Bóng em đã khuất vườn yêu cũ ,
Ngăn cách nhau rồi em biết không ?
Nếu nửa vườn chia nửa trái buồn ,
Bên trời chia nhớ anh giành hơn .
Vì em cứ rắc thơ vào nhớ ,
Thả tóc bay bồng trong nắng non ..
Sao gót hài xưa không lướt nhanh ,
Mắt còn ngơ ngác dõi nhìn anh ?
Ô sao nắng chứa đầy trong mắt ,
Ôi nắng không mùa cho mắt xanh ..
Thơ ấu chỉ là mộng với hoa ,
Bây giờ em lớn giống người ta .
Nhưng mà không giống lời yêu dấu ,
Vì nắng vườn xưa đã nhạt nhòa ..
Nhược Thu
Hoa Muộn
Em đến trong hồn tôi
Vào giấc mơ tuổi đời
Bằng lời ca nở muộn
Bằng màu trinh hoa môi .
Em đến như loài mây
Bờ tóc che vóc gầy
Mà đời tôi đá tủi
Hồn loang lỡ trên tay ...
Áo trắng em tuổi ngọc
Mà đời lắm xanh xao
Cho duyên hờn sỏi đá
Thà đừng biết chi nhau ..
Tôi viết tên người thương
Bằng tiếng ca cuối cùng
Bằng loài hoa nở muộn
Nở đêm vắng không hương ...
Nhược Thu
Vào giấc mơ tuổi đời
Bằng lời ca nở muộn
Bằng màu trinh hoa môi .
Em đến như loài mây
Bờ tóc che vóc gầy
Mà đời tôi đá tủi
Hồn loang lỡ trên tay ...
Áo trắng em tuổi ngọc
Mà đời lắm xanh xao
Cho duyên hờn sỏi đá
Thà đừng biết chi nhau ..
Tôi viết tên người thương
Bằng tiếng ca cuối cùng
Bằng loài hoa nở muộn
Nở đêm vắng không hương ...
Nhược Thu
Em Hứa
Em hẹn nhưng mà có đến đâu ,
Cho anh chờ đợi mỏi cơn sầu .
Cho hoa chưa nở bừng trong nắng ,
Đã héo hon tàn bên lá sâu ..
Em hứa để niềm vui dở dang ,
Cho thơ chưa dệt bỗng phai tàn .
Cho đêm nằm ngủ không vào mộng ,
Cho nắng mai hồng quên điểm trang ..
Em nói nhưng mà chẳng giữ nguyên ,
Để trời xuân cũng chuốc ưu phiền .
Để cho mây ngỡ ngàng trong gió ,
Gió cuốn xua đời mộng ngả nghiêng ..
Nhược Thu
Cho anh chờ đợi mỏi cơn sầu .
Cho hoa chưa nở bừng trong nắng ,
Đã héo hon tàn bên lá sâu ..
Em hứa để niềm vui dở dang ,
Cho thơ chưa dệt bỗng phai tàn .
Cho đêm nằm ngủ không vào mộng ,
Cho nắng mai hồng quên điểm trang ..
Em nói nhưng mà chẳng giữ nguyên ,
Để trời xuân cũng chuốc ưu phiền .
Để cho mây ngỡ ngàng trong gió ,
Gió cuốn xua đời mộng ngả nghiêng ..
Nhược Thu
Buồn
em buồn
như gió buồn mây
gió buồn ngưng thổi
mây dầy nhớ mong
em buồn
như biển buồn sông
sông chia mấy nẻo
tình không lối về
ta buồn
giấc ngủ quên mê
nửa đêm
thức ngỡ người về ..
...người ơi ...
Nhược Thu
như gió buồn mây
gió buồn ngưng thổi
mây dầy nhớ mong
em buồn
như biển buồn sông
sông chia mấy nẻo
tình không lối về
ta buồn
giấc ngủ quên mê
nửa đêm
thức ngỡ người về ..
...người ơi ...
Nhược Thu
Nắng Xuân
Em hát nghe lòng sao ngổn ngang ,
Câu thơ anh viết chẳng xuôi hàng .
Thơ run không bởi trời đông giá ,
Mà bởi mắt buồn trao chứa chan ..
Hát nữa đi em dẫu muộn rồi ,
Mai về em có nhớ xa xôi ?
Nắng xuân em gói vào câu hát ,
Sao có giọt buồn rơi lẻ loi ....
Nhược Thu
Câu thơ anh viết chẳng xuôi hàng .
Thơ run không bởi trời đông giá ,
Mà bởi mắt buồn trao chứa chan ..
Hát nữa đi em dẫu muộn rồi ,
Mai về em có nhớ xa xôi ?
Nắng xuân em gói vào câu hát ,
Sao có giọt buồn rơi lẻ loi ....
Nhược Thu
Nhớ
Ta nhớ em như gió nhớ mây ,
Như sông nhớ biển nước dâng đầy .
Như chim lẻ bạn buồn quên hót ,
Như tiếng đàn ai chợt đứt dây ..
Em có nghe gì khi xa nhau ?
Ngoài sân thư viện nắng phai màu .
Mắt buồn em nhuộm phai màu nắng ,
Hay nắng phai vì ta vắng nhau ..?
Ta nhớ em như son nhớ môi ,
Như trường nhớ tiếng học sinh cười .
Đường qua thư viện buồn hiu hắt ,
Lối cũ ta về bóng lẻ loi ..
Ta nhớ em như lá nhớ cây ,
Như vòng tay nhớ lấy vòng tay .
Như tim nhớ máu từng giây phút ,
Dù phút giây buồn hay đắm say ....
Nhược Thu
Như sông nhớ biển nước dâng đầy .
Như chim lẻ bạn buồn quên hót ,
Như tiếng đàn ai chợt đứt dây ..
Em có nghe gì khi xa nhau ?
Ngoài sân thư viện nắng phai màu .
Mắt buồn em nhuộm phai màu nắng ,
Hay nắng phai vì ta vắng nhau ..?
Ta nhớ em như son nhớ môi ,
Như trường nhớ tiếng học sinh cười .
Đường qua thư viện buồn hiu hắt ,
Lối cũ ta về bóng lẻ loi ..
Ta nhớ em như lá nhớ cây ,
Như vòng tay nhớ lấy vòng tay .
Như tim nhớ máu từng giây phút ,
Dù phút giây buồn hay đắm say ....
Nhược Thu
Xin Chớ Trách Mùa Thu
Em ơi xin chớ trách mùa thu
Mùa của sầu thương , của giã từ .
Nhưng chính trong lòng thu cũng nát
Vì tình thu đã chết thiên thu ..
Em ơi xin chớ trách lá rơi
Làm buốt tim ai tận cuối trời .
Em có bao giờ nghe lá khóc
Khi cành níu lá khóc chia phôi ..?
Em ơi xin chớ trách mây bay
Tự nó nào đâu thích mỏng , dầy .
Em có khi nào nghe gió hú
Mà dùm thương xót phận làm mây ..?
Em ơi cũng chớ trách trời cao ,
Trời chẳng chua cay , chẳng ngọt ngào .
Nhưng bởi lòng ta hoài nổi lửa
Thiêu tàn thêm mộng đã xanh xao ...
Nhược Thu
Mùa của sầu thương , của giã từ .
Nhưng chính trong lòng thu cũng nát
Vì tình thu đã chết thiên thu ..
Em ơi xin chớ trách lá rơi
Làm buốt tim ai tận cuối trời .
Em có bao giờ nghe lá khóc
Khi cành níu lá khóc chia phôi ..?
Em ơi xin chớ trách mây bay
Tự nó nào đâu thích mỏng , dầy .
Em có khi nào nghe gió hú
Mà dùm thương xót phận làm mây ..?
Em ơi cũng chớ trách trời cao ,
Trời chẳng chua cay , chẳng ngọt ngào .
Nhưng bởi lòng ta hoài nổi lửa
Thiêu tàn thêm mộng đã xanh xao ...
Nhược Thu
Vào Thu
Mùa Hạ bạc tình bỏ nắng đi
Cho mây thương tiếc nặng như chì ,
Cho Thu e ấp về len lén ,
Sợ lá giật mình theo gió đi .
Rồi biết hoàng hôn còn khóc Hạ ,
Thu sầu man mác thở heo may .
Tóc em bị rối đường ngôi rẽ ,
Bởi gió Thu kia khóc Hạ này ..
Nếu lỡ mặt trời không nắng Hạ
Thì em đâu thấy má hồng hơn ,
Thì anh đâu biết làm thơ tặng
Khi lá Thu vàng dưới gót son .
Nhược Thu
Cho mây thương tiếc nặng như chì ,
Cho Thu e ấp về len lén ,
Sợ lá giật mình theo gió đi .
Rồi biết hoàng hôn còn khóc Hạ ,
Thu sầu man mác thở heo may .
Tóc em bị rối đường ngôi rẽ ,
Bởi gió Thu kia khóc Hạ này ..
Nếu lỡ mặt trời không nắng Hạ
Thì em đâu thấy má hồng hơn ,
Thì anh đâu biết làm thơ tặng
Khi lá Thu vàng dưới gót son .
Nhược Thu
Thôi Đừng Tiếc Hạ
Giọt nắng đâu còn gặm cỏ non ,
Mùa Thu trải lá lót chân buồn ,
Thì em níu Hạ làm chi nữa ,
Đâu giữ được người khuất đỉnh non ..
Dù Hạ có còn sót đỉnh cao ,
Câu thơ ngày cũ đã phai màu .
Vì sao em gói buồn trong lá ,
Lá úa lây tình ta úa mau ..
Nhược Thu
Mùa Thu trải lá lót chân buồn ,
Thì em níu Hạ làm chi nữa ,
Đâu giữ được người khuất đỉnh non ..
Dù Hạ có còn sót đỉnh cao ,
Câu thơ ngày cũ đã phai màu .
Vì sao em gói buồn trong lá ,
Lá úa lây tình ta úa mau ..
Nhược Thu
Hoa Sầu
Này em sao lại buồn không ngủ
Bởi cốc cà phê hay nhớ anh ?
Giọt đắng em pha ngày tiễn bước
Còn nghe sóng sánh đọng hương tình ..
Này em nếu có buồn quên ngủ
Hãy gối đầu trên gối Nhớ nhung .
Nơi đó con tim dù khắc khoải
Nhưng xuân vẫn ngọt ở trong lòng ..
Này em sao vẫn buồn chưa ngủ
Không chỉ mình em thức lẻ loi
Đã có trăng treo ngoài cửa sổ
Và anh canh thức chốn xa xôi ..
Này em đã hết buồn yên ngủ
Sao để tình trôi nổi biển dâu ?
Anh vớt thơ phơi đầy lối cũ
Nghe thơ sủi bọt trổ hoa sầu ...
Nhược Thu
Bởi cốc cà phê hay nhớ anh ?
Giọt đắng em pha ngày tiễn bước
Còn nghe sóng sánh đọng hương tình ..
Này em nếu có buồn quên ngủ
Hãy gối đầu trên gối Nhớ nhung .
Nơi đó con tim dù khắc khoải
Nhưng xuân vẫn ngọt ở trong lòng ..
Này em sao vẫn buồn chưa ngủ
Không chỉ mình em thức lẻ loi
Đã có trăng treo ngoài cửa sổ
Và anh canh thức chốn xa xôi ..
Này em đã hết buồn yên ngủ
Sao để tình trôi nổi biển dâu ?
Anh vớt thơ phơi đầy lối cũ
Nghe thơ sủi bọt trổ hoa sầu ...
Nhược Thu
Những Tuần Không Lễ
Sáng nay chúa nhật rồi đây nhỉ
Biết bao tuần không lễ ôi chao
Chuông thánh ngân vang lời thánh thiện
Hồn anh chất ngất phúc âm sầu ..
Sáng nay như những tuần qua trước
Không thuốc thơm cà phê điểm tâm
Như thuở cùng em đi lễ sớm
Giờ nghe dư vị vẫn âm thầm.
Sáng ra anh ngắt bông hoa sứ
Vài giọt sương mai đọng bẽ bàng.
Thức giấc chờ mong hoài phép lạ
Cúi nhìn thân phận chợt hoang mang.
Sáng nay thức giấc nghe chuông đỗ
Như giục con chiên dậy lễ đầu .
Xót chúa nghìn xưa mang thập giá
Sao ngàn sau còn mãi thương đau ..?
Nhược Thu
Biết bao tuần không lễ ôi chao
Chuông thánh ngân vang lời thánh thiện
Hồn anh chất ngất phúc âm sầu ..
Sáng nay như những tuần qua trước
Không thuốc thơm cà phê điểm tâm
Như thuở cùng em đi lễ sớm
Giờ nghe dư vị vẫn âm thầm.
Sáng ra anh ngắt bông hoa sứ
Vài giọt sương mai đọng bẽ bàng.
Thức giấc chờ mong hoài phép lạ
Cúi nhìn thân phận chợt hoang mang.
Sáng nay thức giấc nghe chuông đỗ
Như giục con chiên dậy lễ đầu .
Xót chúa nghìn xưa mang thập giá
Sao ngàn sau còn mãi thương đau ..?
Nhược Thu
Gánh Điêu Tàn
Mặt đất hiền như đá ngây ngô
Buồn như gạch vỡ , kiếp vôi hồ .
Những bàn tay " Ngụy " vung lên xuống
Đá vỡ như đời , khô rất khô ..
Đôi tay gầy thôi đã phồng chai
Tiếng búa âm vang cũng lạc loài
Nắng khóc trên lưng nghìn ngấn lệ
Lệ nào chia mộng buổi tàn phai ..
Ta nhặt từng viên đá từng viên
Hay ta đang góp những ưu phiền?
Chiều chưa sa thấp mà sao nặng
Cho bước chân mềm nghiêng ngã nghiêng ..?
Đá có buồn chăng hỡi đá hoang
Và ta , đang gánh Gánh điêu tàn ..?
Nắng vàng ai chuốt mà tơ óng
Hay mắt em hòa lệ chứa chan ..?
Nhược Thu
Buồn như gạch vỡ , kiếp vôi hồ .
Những bàn tay " Ngụy " vung lên xuống
Đá vỡ như đời , khô rất khô ..
Đôi tay gầy thôi đã phồng chai
Tiếng búa âm vang cũng lạc loài
Nắng khóc trên lưng nghìn ngấn lệ
Lệ nào chia mộng buổi tàn phai ..
Ta nhặt từng viên đá từng viên
Hay ta đang góp những ưu phiền?
Chiều chưa sa thấp mà sao nặng
Cho bước chân mềm nghiêng ngã nghiêng ..?
Đá có buồn chăng hỡi đá hoang
Và ta , đang gánh Gánh điêu tàn ..?
Nắng vàng ai chuốt mà tơ óng
Hay mắt em hòa lệ chứa chan ..?
Nhược Thu
Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014
Xuân Lưu Xứ
Thêm một mùa xuân không bánh chưng ,
Nhược Thu
Đồng Văn
Không câu đối đỏ không dưa hồng
.
Không nêu cao pháo giòn trước
ngõ ,
Không rượu nồng chung chén tình
chung .
Xuân sắp về ta sắp về chưa ?
Miền xa em đỏ mắt mong chờ .
Mong xuân mong cả chồng lưu xứ
,
Nhưng chỉ như là chuyện giấc mơ
...
Vui xuân nhân thế vui hay hận ?
Riêng một phương này quên nở
hoa .
Những cánh chim chiều tung cánh
rộng ,
Quên đời còn có nỗi buồn ta ..
Xuân sắp về trời buôn buốt
lạnh,
Ôi còn đâu bếp lửa bên nhau!
Xuân xanh sao dáng xuân gìa
khụ?
Gieo rắc chi thêm mối hận cừu
.?
Nhược Thu
Mùa đông 1980
Vĩnh Quang , Vĩnh Phú .
______________________
Bài họa :
Tết Tha Phương
Tết đến nơi này cũng bánh chưng
Cũng thơ cũng phú cũng dưa hồng
Cũng hội cũng hè gào dựng tết
Tiếc là khó được hưởng xuân
chung
Tết đến mà xuân đã đến chưa ?
Quanh đây buốt giá tuyết băng
chờ
Cây khô cỏ úa vàng nhung nhớ
Nên tết buồn thiu tựa cõi mơ
Nhìn lịch sơn hồng ghi tết đoạn
Coi trời xám ngắt lạnh hương
hoa
Tha phương chẳng khách lời mừng
tụng
Một chốn âm thầm tết với ta
Rượu thịt đầy mâm nhưng bếp
lạnh
Vợ chồng ngán ngẩm ngó nhìn
nhau
Tết đấy thêm xuân đời hiu quạnh
Ngậm đắng nhai cay nuốt oán cừu
Đồng Văn
Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014
Anh Thức Cho Người Yêu Ngủ Yên
Em ơi từ độ mình ly biệt
Sách vở cũng vàng như tuổi thơ
Xa cách nhau rồi bao mộng ước
Nhớ em anh thức trắng đêm hờ .
Ngày bước chân rời xa chốn xưa
Nửa tay chối bỏ nửa mong chờ
Nửa phương trời đó em cười nói
Cho xót xa người nơi chốn xa ..
Nhiều đêm anh thức nhìn sao mọc
Nghe tiếc bao ngày vui đã qua
Nửa tuổi thơ ngây còn sót lại
Bỗng rơi mất mát tự bao giờ ..
Sao mọc phương này em ở đâu
Từng đêm súng lạnh gối bên đầu
Tâm tư cháy vụn theo tàn thuốc
Khói thuốc như tình thương tan mau
Anh viết bài thơ mong lãng quên
Mà sao không cạn nỗi ưu phiền
Đêm đêm súng vọng vang phòng tuyến
Anh thức cho người yêu ngủ yên ...
Nhược Thu
Sách vở cũng vàng như tuổi thơ
Xa cách nhau rồi bao mộng ước
Nhớ em anh thức trắng đêm hờ .
Ngày bước chân rời xa chốn xưa
Nửa tay chối bỏ nửa mong chờ
Nửa phương trời đó em cười nói
Cho xót xa người nơi chốn xa ..
Nhiều đêm anh thức nhìn sao mọc
Nghe tiếc bao ngày vui đã qua
Nửa tuổi thơ ngây còn sót lại
Bỗng rơi mất mát tự bao giờ ..
Sao mọc phương này em ở đâu
Từng đêm súng lạnh gối bên đầu
Tâm tư cháy vụn theo tàn thuốc
Khói thuốc như tình thương tan mau
Anh viết bài thơ mong lãng quên
Mà sao không cạn nỗi ưu phiền
Đêm đêm súng vọng vang phòng tuyến
Anh thức cho người yêu ngủ yên ...
Nhược Thu
Đời Dài Bao Tháng
Công hầu khanh tướng ,
Vợ đẹp con ngoan .
Nhà cao cửa rộng ,
Rồi cũng tiêu tan .
Khi ta về đất ,
Tình sẽ đi hoang .
Chỉ Thơ ở lại ,
Làm quà nhân gian .
Đời dài bao tháng ?
Sao chẳng hòa vui ?
Xin đừng đem táng ,
Tình Người trước tôi !!!
Nhược Thu
Vợ đẹp con ngoan .
Nhà cao cửa rộng ,
Rồi cũng tiêu tan .
Khi ta về đất ,
Tình sẽ đi hoang .
Chỉ Thơ ở lại ,
Làm quà nhân gian .
Đời dài bao tháng ?
Sao chẳng hòa vui ?
Xin đừng đem táng ,
Tình Người trước tôi !!!
Nhược Thu
Người Em Bên Giáo Đường
Hôm nay hành quân
Anh người trai Biệt động
Tôi chiến dịch
Gặp gở nhau khi cùng truy nã địch
Kề chung ba lô nghe đạn thét đêm về
Mình đem tâm tình ra kể lể nhau nghe
Say tâm sự như say mùi thuốc súng
Đời trai trẻ dọc ngang trời biển rộng
Gặp gở nhau đây biết có mấy lần
Hôm nay còn
Mai mốt nữa còn chăng ?
Thôi anh nhé cuộc đời là hư ảo
Anh tin chăng
Anh là người ngoại giáo ?
Người yêu tôi ngoan đạo lắm anh ơi
Thuở mười lăm nàng đã biết khóc rồi
Khi tôi đón trể vào những chiều tan lễ
Nàng vẫn hay giận hờn tôi như thế
Bởi chăng tôi không thường đến giáo đường
Bởi vì tôi là nghệ sĩ muôn phương
Nên chỉ để niềm tin trong lòng là đủ
Niềm tin ấy bây giờ tôi vẫn giữ
Dù người yêu đã lỗi ước thề
Tôi đau buồn giam mình ra tận chốn sơn khê
Say thuốc súng để quên đi mùi pháo cưới
Nàng bảo tôi
Cuộc đời chia hai lối
Vì chúng mình không cùng một linh hồn
Không chung niềm tin ở một đấng Chí tôn
Nên không thể có tình yêu vĩnh cữu
Ngày xưa ấy
Nàng yêu tôi thật là hy hữu
Mỗi chiều thứ bảy
Đi học về ngang trước giáo đường
Tôi thấy người con gái nhỏ ấy nên thương
Nàng khe khẻ đọc kinh tay làm thánh giá
Tôi thường theo sau buông lời chọc phá
Bắt chước làm thánh giá cầu kinh
Nàng thẹn thùng không đọc nữa làm thinh
Và bước vội guốc son kêu ròn rả
Cũng từ đó đêm về tôi nhớ quá
Nên thứ bảy nào cũng bỏ hai giờ sau
Vào giáo đường quỳ cạnh bên nhau
Để nghe khe khẻ tiếng em cầu nguyện
Tôi không biết đọc kinh
Nên quay sang em gợi chuyện
Em vẫn thẹn thùng nhưng không còn làm thinh
Và dạy tôi cầu nguyện đọc kinh
Xin ơn Chúa ban phước lành hạnh phúc
Nhưng nhìn em
Tôi ngập tràn cảm xúc
Nên nguyện cầu cho hai đứa .. yêu nhau
Em giận hờn khi về không nói một câu
Khiến tôi phải theo trọn con đường dài năn nỉ
Rồi từ đó em tôn tôi lên làm .. thi sĩ -->
Của lòng em và của tình thương
Cũng từ đó tôi không thường đến giáo đường
Vì niềm tin đã gởi vào em tất
Nhưng khi lớn lên tuổi đời chồng chất
Nàng đã biết đâu là hạnh phúc thật rồi
Tôi làm thơ thì chỉ chết đói thôi
Nên nàng đã vội thay màu áo mới
Anh ơi anh
Bây giờ tôi lại thấy yêu màu mây biên giới
Mang ít nhiều sắc áo của người xưa
Và rất hay ngồi hứng những giọt mưa
Như nước mắt của nàng khi mười sáu
Nhưng tất cả bây giờ là hư ảo
Tôi cố quên
Song không quên nỗi anh ơi
Khi góc trời còn có những cụm mây trôi
Và còn có những hồi chuông nhà thờ đổ
Nhược Thu
Anh người trai Biệt động
Tôi chiến dịch
Gặp gở nhau khi cùng truy nã địch
Kề chung ba lô nghe đạn thét đêm về
Mình đem tâm tình ra kể lể nhau nghe
Say tâm sự như say mùi thuốc súng
Đời trai trẻ dọc ngang trời biển rộng
Gặp gở nhau đây biết có mấy lần
Hôm nay còn
Mai mốt nữa còn chăng ?
Thôi anh nhé cuộc đời là hư ảo
Anh tin chăng
Anh là người ngoại giáo ?
Người yêu tôi ngoan đạo lắm anh ơi
Thuở mười lăm nàng đã biết khóc rồi
Khi tôi đón trể vào những chiều tan lễ
Nàng vẫn hay giận hờn tôi như thế
Bởi chăng tôi không thường đến giáo đường
Bởi vì tôi là nghệ sĩ muôn phương
Nên chỉ để niềm tin trong lòng là đủ
Niềm tin ấy bây giờ tôi vẫn giữ
Dù người yêu đã lỗi ước thề
Tôi đau buồn giam mình ra tận chốn sơn khê
Say thuốc súng để quên đi mùi pháo cưới
Nàng bảo tôi
Cuộc đời chia hai lối
Vì chúng mình không cùng một linh hồn
Không chung niềm tin ở một đấng Chí tôn
Nên không thể có tình yêu vĩnh cữu
Ngày xưa ấy
Nàng yêu tôi thật là hy hữu
Mỗi chiều thứ bảy
Đi học về ngang trước giáo đường
Tôi thấy người con gái nhỏ ấy nên thương
Nàng khe khẻ đọc kinh tay làm thánh giá
Tôi thường theo sau buông lời chọc phá
Bắt chước làm thánh giá cầu kinh
Nàng thẹn thùng không đọc nữa làm thinh
Và bước vội guốc son kêu ròn rả
Cũng từ đó đêm về tôi nhớ quá
Nên thứ bảy nào cũng bỏ hai giờ sau
Vào giáo đường quỳ cạnh bên nhau
Để nghe khe khẻ tiếng em cầu nguyện
Tôi không biết đọc kinh
Nên quay sang em gợi chuyện
Em vẫn thẹn thùng nhưng không còn làm thinh
Và dạy tôi cầu nguyện đọc kinh
Xin ơn Chúa ban phước lành hạnh phúc
Nhưng nhìn em
Tôi ngập tràn cảm xúc
Nên nguyện cầu cho hai đứa .. yêu nhau
Em giận hờn khi về không nói một câu
Khiến tôi phải theo trọn con đường dài năn nỉ
Rồi từ đó em tôn tôi lên làm .. thi sĩ -->
Của lòng em và của tình thương
Cũng từ đó tôi không thường đến giáo đường
Vì niềm tin đã gởi vào em tất
Nhưng khi lớn lên tuổi đời chồng chất
Nàng đã biết đâu là hạnh phúc thật rồi
Tôi làm thơ thì chỉ chết đói thôi
Nên nàng đã vội thay màu áo mới
Anh ơi anh
Bây giờ tôi lại thấy yêu màu mây biên giới
Mang ít nhiều sắc áo của người xưa
Và rất hay ngồi hứng những giọt mưa
Như nước mắt của nàng khi mười sáu
Nhưng tất cả bây giờ là hư ảo
Tôi cố quên
Song không quên nỗi anh ơi
Khi góc trời còn có những cụm mây trôi
Và còn có những hồi chuông nhà thờ đổ
Nhược Thu
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)