Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Chỉ Là Em

Anh muốn em là những vì sao?
Để anh theo hướng gió ngọt ngào
Khe khẽ vuốt ve làn tóc rối
Diệu vời say giấc cõi chiêm bao.

Anh muốn em là những cánh hoa?
Đu đưa theo tia nắng chan hòa
Lung linh khoe sắc hương thơm ngát
Trầm mình trong muôn cảnh xa hoa.

Anh muốn em là những hạt sương?
Long lanh như ánh mắt ai buồn
Đọng trên xá lá đêm hiu hắt
Ủi an hoa cỏ ở muông phương.

Anh muốn em là ánh trăng đêm?
Lửng lơ trôi khắp cõi êm đềm
Sáng soi dương thế nghìn năm lẻ
Làm bạn, mây, sao, gió muôn niên.

Anh muốn em là gió, sao, trăng?
Là sương lóng lánh lá, hoa, cành?
Sao anh không ước mơ đơn giản:
Em chỉ là em của riêng anh.

Thi Hạnh


Chỉ Chắc Của Anh

Có chắc em là chỉ của anh
Khi ngàn tinh tú sáng long lanh
Trong mây gió bốn mùa xao động
Mưa cũng về che kín mộng lòng..

Có chắc em là chỉ của anh
Khi mùa xuân đến đẹp như tránh
Bướm ong cũng được mùa ca múa
Chỉ giọt sương khuya tủi phận mình...

Có chắc là em chỉ của anh
Khi mùa sang Hạ nắng hanh hành
Tiếng ve sắc phượng sao mà nhớ
Một thuở hồn nhiên chẳng oán tranh...

Có chắc là em chỉ của anh
Dù Thu ẻo lả gió mong manh
Với bao chiêu lá hùa nhau chối
Để được vàng mau bứt khỏi cành..

Có chắc là em chỉ của anh
Khi mùa Đông ngự rét như ranh
Tình em cũng sẽ như màu tuyết
Trong trắng nhưng rồi cũng rã nhanh..

Chỉ chắc là thơ mới của anh
Một vần một chữ vẫn trung trinh
Vẫn theo anh suốt đời mông quạnh
Non nước dù xa vẫn trọn tình...

Nhược Thu



Muôn Đời Em Là Của Anh

Em là của anh đến muôn đời
Đến ngày mây lơ lửng quên trôi
Trăng kia thôi sáng soi dương thế
Đá mòn, biển cạn mới phai phôi

Em là của anh đến khi nào
Mưa không rơi nữa những lao xao
Nắng kia quên chiếu tia hy vọng
Không còn lóng lánh những vì sao

Em là của anh đến bao giờ
Con tằm từ giã kiếp vương tơ
Lá hoa quên ước mơ sợi nắng
Trẻ thơ chê tiếng mẹ ầu ơ

Em là của anh mãi khôn cùng
Muôn đời luôn vẹn nghĩa tình chung
Dù con tim nhỏ kia ngừng đập
Cũng sẽ yêu anh đến muôn trùng

Thi Hạnh


Cám Ơn Đời Có Bài Thơ Đẹp

Anh chắng bao giờ dám ước mơ
Em là tinh tú sán như sao
Lỡ anh lén hái về ươm mộng
Thiên hạ chẳng chừa anh... cọng râu...

Anh chẳng khi nào dám ước mơ
Em là công chúa của hồn thơ
Lỡ theo em lạc loài muôn kiếp
Ta biết về đâu giữa bến hờ...

Anh chẳng bao giờ dám ước chung
Em là cô bé tóc xanh nhung
Tiếng thơ em dệt bao người đọc
Đâu thể mình anh giấu tận cùng...

Cám ơn đời có bài thơ đẹp
Trăng khổ vì anh đã suốt mùa
Nên chẳng bao giờ anh dám vói
Những gì sao lạc dẫu sao thưa ...

Xin cám ơn em đời hạn hẹp
Nhưng hồn em đẹ cả hơn thơ
Bao giờ em biết bao giờ nhỉ
Đời đẹp như  thơ chẳng hận thù...

Nhược Thu


Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

Ước Mơ

Ước mơ phải chăng như nắng nhỉ?
Để ta trải khắp bước chân người
Hay như hương gió quyện muôn nơi
Vấn vương mái tóc người lơi lả

Ước mơ phải chăng như cánh lá?
Rờn xanh gieo bóng mát cuộc đời
Hay như nguồn nước tận biển khơi
Mênh mông khắ[ cõi trời vô tận

Ước mơ phải chăng như viên phấn?
Vẽ nên niềm hy vọng thiêng liêng
Hướng đời đôi  lúc bước chao nghiêng
Ước mơ phá xích xiềng thất vọng

Ước mơ ngời xanh như ngọc bích
Nhỏ nhoi, nhưng bỗng chốc lạ thường
Sáng soi nhân thế ở muôn phương
Còn sốn, ta còn vương... mơ ước.

Thi Hạnh


Ước Mơ Nếu Có Xanh Màu Ngọc

Nếu mơ là nắng em đừng ước
Vạt nắng hoàng hôn sẽ nhớ nhau
Những buổi nắng chiều tàn xa cố quốc
Hồn ai chẳng đượm chút u sầu...

Nếu mơ là lá em đừng ước
Nhánh lá Diêu bông vật bất thường
Trang trải cuộc đời trong đuổi bắt
Ích gì khi đổi cả quê hương

Ước mơ nếu chỉ là viên phấn
Em cứ dùng đi vẽ  lại đời
Những mái đầu xanh ngày một lớn
Nỗi buồn lư xứ có yên nơi... ?

Ước mơ nếu có xanh màu ngọc
Xin hãy như màu xanh mắt ai
Đội đá vá trời không dám ngại
Ngại nhìn châu lệ của ai rơi...

Nhược Thu


Xin Hãy Vì Em Mà Mơ Ước

Ước  mơ dù không xinh màu nắng
Không sáng như màu mắt long lanh
Ước mơ dù im lìm hoang vắng
Hay miệt mài những cánh chim hoang

Ước mơ dù muôn trùng tăm tối
Hay dại khờ những lối ta đi
Ước mơ như trăm ngàn con rối
Hoặc  u hoài đêm tối biệt ly

Ước mơ dù không xanh màu lá
Hoang tàn những dối trá thời gian
Ước mơ âm thầm như sỏi đá
Hoặc lạnh lùng băng giá khô khan

Ước mơ điên cuồng như sóng nước
Hay hững hờ nhịp bước lang thang
Xin hãy vì em mà mơ ước
Dù đời này lỡ bước chân hoang

Thi Hạnh


Vì Em Ta Sẽ Ước...

Ừ nhé thì em hãy ước mơ
Tuổi em là tuổi của mong chờ
Của quê hương đất trời muôn vật
Vang vọng muôn trùn những tiếng tơ

Ừ nhé và em phải ước mơ
Tài cao chí cả lấp sông hồ
Lấp tan bao tủi hờn vong quốc
Hàng triệu con người mắt lệ khô...

Ừ nhé vì em ta sẽ ước
Ước đời em sẽ mãi thăng hoa
Ước tim em sẽ đầy hương mật
Và những vần thơ cứ mặn mà...

Nhược Thu


Hết Thơ Hết Cả Linh Hồn

Ngày mai khi hết làm thơ
Đời em như nước chơ vơ giữa dòng
Không còn nữa những ngóng trông
Tháng ngày hiu hắt như đông bốn mùa

Ánh dương lặng lẽ ơ hờ
Chiều rơi vội vã không chờ đợi ai
Trăng thôi thổn thức đêm dài
Sẽ không còn những trang đài cao sang

Ai nâng cung phím bẽ bàng
Lời thơ tha thiết như đang kêu gào
Không thể khuấy động ước ao
Trong em cũng sẽ xanh xao tơ tình

Nắng lên réo rắc bình minh
Hay mưa sa những hạt tình chơi vơi
Ru hời cánh gió lẻ loi
Không sao gợi những bồi hồi trong em

Trả anh những buổi chiều êm
Hạt sương đọng khóe mắt em giận hờn
Trả luôn giấc ngủ chập chờn
Hết thơ, hết cả linh hồn em anh.

Thi Hạnh


Nắng Bỗng Cút Côi

Khi nào em nghỉ làm thơ
Nhờ chia anh chút mộng hờ còn dư
Để anh sai gió vào thu
Tìm bay theo áo ai mù cõi xa...

Thơ buồn nhà nắng phôi pha
Em buồn sao thả buồn qua hướng nầy?
Lỡ mai trời cũng đuổi mây
Bé ơi có đuổi hao gây được không...?

Lối xưa ai trải nắng hồng
Từng tia nắng nhỏ nhưng lòng mênh mông
Bé về nắng chỉ vừa trong
Bé đi nắng giúp tô hồng má môi

Bây giờ nắng bỗng cút côi
Nắng trong không có thơ ngời mắt ai...

Nhược Thu