Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Đường Bao nhiêu Mật Chảy Ròng Thành Thơ

Thế là em đã bay xa
Như chim bỏ phố như ma bỏ rừng
Như đò bỏ bến rưng rưng
Như trưa bỏ nắng nửa chừng theo mưa

Như ta khăn gói đón mùa
Mùa sau chưa tới mùa xưa đã tàn
Như anh chiến bại về làng
Súng rơi ngựa mất không nàng song song

Khi em bỏ tổ như ong
Đường bao nhiêu mật chảy ròng thành thơ ..

Nhược Thu

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Tôi Đứng Chờ Em Thế Kỷ Xưa

Tôi đứng chờ em thế kỷ xưa
Nhìn ra nhau chợt thấy tôi thừa
Kìa em áo lụa màu phai bạc
Nhìn lại mình mưa nắng chẳng ưa ..

Tôi đứng nhìn thế kỷ buồn qua
Mà quên đòi lại tuổi thơ già
Chờ nhau hẹn đến mùa thu cũ
Đòi lại ngàn sau để khỏi xa

Tôi đứng chờ như kẻ chờ xe
Xuân qua Hạ tới lại Thu về
Từng thu theo lá tàn dư rụng
Hờ hững bên mùa trong đắm mê ...

Tôi đứng nhìn , sông núi nhìn tôi
Nhìn em nhớ thuở mắt xanh ngời
Nhìn sương pha tóc dần rơi rụng
Có hạt gì vương mặn ở môi ..

Nhược Thu


Hoa Tháng Tư

Em hỏi làm chi chuyện nắng mưa
Tháng Tư buồn lắm , nắng quên mùa
Gió mưa là lệ người thiên cô?
Nhỏ xuống thay người vận nước thua

Mộng cũ biết rằng đã ngã nghiêng
Thân trai đâu để chí trai hèn
Mười năm nếm mật đầy cay đắng
Có sá gì đâu chút nỗi riêng ...

Em hoa đời nở mùa xuân ngát
Chưa thắm hương yêu đã nhuốm phiền
Tay súng anh buông giờ phút cuối
Hoa lòng lịm chết tháng Tư điên

Em xa quê mẹ từ hôm đó
Mắt ngọc còn điêu khắc bóng xưa
Ròng rả hơn phần tư thế kỷ
Bỗng dưng gặp lại , lạ không ngờ ..

Mưa nắng cũng còn thay đổi thôi
Chúng mình là những giọt mưa rơi
Mưa vương trên má em ngày cũ
Đã hóa thành mây mất kiếp rồi ...

Nhược Thu




Người Ở Lại LaoKay

Tôi vuốt mắt anh hốc đã khô
Cố giương lần cuối hướng xa mờ
Đôi môi buổi sáng còn trăn trối
Giờ đã thâm bầm theo ước mơ ...

Anh trối bao điều nghe xót xa
Đời trai nợ nước , phụ ơn nhà
Tình cha nghĩa mẹ chưa đền đáp
Vợ trẻ trông chồng rũ kiếp hoa ...

Anh cũng có thằng con bé dại
Đầu xanh đã sớm cút côi rồi
Nhưng anh chẳng chết vì chinh chiến
Chết bởi người ta rửa hận thôi ...

Tôi tiễn đưa anh lệ đẫm lòng
Mai này có đến lượt tôi không ?
Mà tôi mong chẳng bao giờ biết
Vì chúng mình chung mẫu số chung ...

Nhược Thu