Nửa vầng trăng đã tắt rồi
Nửa vầng còn lại em ngồi em khâu
Ngàn xưa cho đến ngàn sau
Khuyết, tròn trăng vẫn vẹn câu chung tình
Đành rằng số kiếp linh đinh
Nhưng hồn trăng vẫn đoan trinh một đời
Lững lờ góc bể chân trời
Tim luôn in đậm những lời thề xưa
Hữu tình ai đón ai đưa
Vởn vơ cánh bướm cũng thừa mà thôi
Dù vầng trăng đã chia đôi
Nhưng tình trăng vẫn diệu vời thiết tha
Nghìn sau như thể hôm qua
Trăng vờn soi bóng lối ta đi về
Trăng giờ nhiễu bóng ê chề
Em nhờ múi chỉ vỗ về trăng khuya
Thi Hạnh
Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014
Vá Trăng...
Em ngồi vá mảnh tình xưa
Hay em vá mảnh trăng thừa mái tây
Gió xào xạc lá trên cây
Tóc em đan rối môi đày đọa nhau
Vầng trăng nửa mảnh treo cao
Sao em hái xuống cho vào lồng riêng
Nửa kia soi mảnh ưu phiền
Quê hương nửa mảnh sầu nghiêng gót trần
Em về để lại phân vân
Đường xa chưa tới đường gần đã quên
Nơi này trăng chiếu buồn tênh
Vì em chưa vá trăng liền vào thơ...
Nhược Thu
Hay em vá mảnh trăng thừa mái tây
Gió xào xạc lá trên cây
Tóc em đan rối môi đày đọa nhau
Vầng trăng nửa mảnh treo cao
Sao em hái xuống cho vào lồng riêng
Nửa kia soi mảnh ưu phiền
Quê hương nửa mảnh sầu nghiêng gót trần
Em về để lại phân vân
Đường xa chưa tới đường gần đã quên
Nơi này trăng chiếu buồn tênh
Vì em chưa vá trăng liền vào thơ...
Nhược Thu
Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014
Thôi
Thôi anh đừng viết bài thơ
Viết làm chi những mong chờ xa xưa
Thu nào lại chẳng gió mưa
Trăng nào lại chẳng lúc vừa lúc non
Thôi anh, hai chữ sắc son
Chỉ là thêu dệt khi còn yêu thôi
Bây giờ tình đã đôi nơi
Bây giờ tình đã mù khơi xa mờ
Thôi anh, hai chữ đợi chờ
Ngày nao hẹn ước bây giờ còn đâu
Coi như phận số cơ cầu
Trách làm chi chuyện mưa ngâu thay mùa
Thôi anh đừng tiếc vẩn vơ
Cung đàn xưa đã thẫn thờ buông lơi
Rã rời từng phím tơ rơi
Lời ca tiếng nhạc tả tơi cung sầu
Thơi anh đừng hẹn kiếp sau
Kiếp này chẳng đặng, kiếp sau ai ngờ
Nếu còn ray rứt mộng hờ
Đành ôm kỷ niệm nương nhờ chiêm bao
Thi Hạnh
Viết làm chi những mong chờ xa xưa
Thu nào lại chẳng gió mưa
Trăng nào lại chẳng lúc vừa lúc non
Thôi anh, hai chữ sắc son
Chỉ là thêu dệt khi còn yêu thôi
Bây giờ tình đã đôi nơi
Bây giờ tình đã mù khơi xa mờ
Thôi anh, hai chữ đợi chờ
Ngày nao hẹn ước bây giờ còn đâu
Coi như phận số cơ cầu
Trách làm chi chuyện mưa ngâu thay mùa
Thôi anh đừng tiếc vẩn vơ
Cung đàn xưa đã thẫn thờ buông lơi
Rã rời từng phím tơ rơi
Lời ca tiếng nhạc tả tơi cung sầu
Thơi anh đừng hẹn kiếp sau
Kiếp này chẳng đặng, kiếp sau ai ngờ
Nếu còn ray rứt mộng hờ
Đành ôm kỷ niệm nương nhờ chiêm bao
Thi Hạnh
Còn Đây Ít Chữ Mòn Bên Gối
Em trách nửa đời ta lận đận
Gót mòn nhưng nợ chẳng mòn theo
Nợ em chưa vá vầng trăng bạc
Mòn mỏi bên trời lơ lửng treo
Em trách nửa đời sương nhuộm tóc
Hiên trăng chưa uống một lần say
Thềm trăng mài kiếm màu trăng rỉ
Không rót mà sao lệ thoáng đầy
Em trách nửa đời nơi bến lạ
Xứ người mưa nắng tựa chiêm bao
Vầng trăng không xẻ mà luôn khuyết
Treo chếch đôi bờ cho nhớ nhau
Em trách nửa đời thơ dệt muộn
Vần gieo nghiệt ngã buổi vào thu
Còn đây ít chữ mòn bên gối
Nghe cũng đau lòng kẻ thất phu...
Nhược Thu
Gót mòn nhưng nợ chẳng mòn theo
Nợ em chưa vá vầng trăng bạc
Mòn mỏi bên trời lơ lửng treo
Em trách nửa đời sương nhuộm tóc
Hiên trăng chưa uống một lần say
Thềm trăng mài kiếm màu trăng rỉ
Không rót mà sao lệ thoáng đầy
Em trách nửa đời nơi bến lạ
Xứ người mưa nắng tựa chiêm bao
Vầng trăng không xẻ mà luôn khuyết
Treo chếch đôi bờ cho nhớ nhau
Em trách nửa đời thơ dệt muộn
Vần gieo nghiệt ngã buổi vào thu
Còn đây ít chữ mòn bên gối
Nghe cũng đau lòng kẻ thất phu...
Nhược Thu
Trách
Em nào trách vần trăng chia đôi nửa
Để lạc loài một nửa với chiêm bao
Để bóng đêm cứ vun vút dâng trào
Cuồn cuộn lấy trăng sao vào nghiệt ngã
Em nào trách sông sâu nơi biển cả
Đã vô tình chia hai ngả ngược xuôi
Ngày tháng này, năm ấy, rất xa xôi
Là tất cả, giấc mơ đời... tan biến
Em nào trách con đò xưa thay bến
Quên hẹn hò, quên những chuyến đón đưa
Dòng nước xưa dù vẩn đục hoen mờ
Vẫn ôm ấp những mộng mơ huyền thoại
Em nào trách người đi không trở lại
Để cung sầu lận đận mãi phím tơ
Lạc nguồn thơ lạc luôn cả đợi chờ
Em chẳng trách bây giờ và ... mãi mãi.
Thi Hạnh
Để lạc loài một nửa với chiêm bao
Để bóng đêm cứ vun vút dâng trào
Cuồn cuộn lấy trăng sao vào nghiệt ngã
Em nào trách sông sâu nơi biển cả
Đã vô tình chia hai ngả ngược xuôi
Ngày tháng này, năm ấy, rất xa xôi
Là tất cả, giấc mơ đời... tan biến
Em nào trách con đò xưa thay bến
Quên hẹn hò, quên những chuyến đón đưa
Dòng nước xưa dù vẩn đục hoen mờ
Vẫn ôm ấp những mộng mơ huyền thoại
Em nào trách người đi không trở lại
Để cung sầu lận đận mãi phím tơ
Lạc nguồn thơ lạc luôn cả đợi chờ
Em chẳng trách bây giờ và ... mãi mãi.
Thi Hạnh
Thơ Sầu Tuôn Vỡ Mê...
Em chẳng trách thật sao?
Đường trần lắm gian lao
Nửa môi hôn còn dở
Hương son đã phai màu
Em chẳng trách ngày xưa?
Không hàn nổi cơn mơ
Xác thân ngàn dặm rũ
Còn treo nợ bóng cờ
Em chẳng trách đại dương?
Đành khơi những sóng cuồng
Dìm bến mơ cuối bài
Dày thêm mối đau thương
Em chẳng trách mà nghe
Hồn sầu ta vẫn tê
Máu sầu ta vẫn rỉ
Thơ sầu tuôn vỡ mê ...
Nhược Thu
Đường trần lắm gian lao
Nửa môi hôn còn dở
Hương son đã phai màu
Em chẳng trách ngày xưa?
Không hàn nổi cơn mơ
Xác thân ngàn dặm rũ
Còn treo nợ bóng cờ
Em chẳng trách đại dương?
Đành khơi những sóng cuồng
Dìm bến mơ cuối bài
Dày thêm mối đau thương
Em chẳng trách mà nghe
Hồn sầu ta vẫn tê
Máu sầu ta vẫn rỉ
Thơ sầu tuôn vỡ mê ...
Nhược Thu
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)