Thứ Hai, 14 tháng 3, 2016

Đắm Sông

Nắng tắt rồi đang tắt rồi em
Giờ đây còn lại chỉ đêm đen
Ngày mai đóm lửa nồng thôi cháy
Cũng bởi mặt trời đã ngủ quên ...

Câu thơ ta vót không thành đạn
Để bắn tan hoang xác hận sầu
Chiếc lá , trời ơi , ai tẩm độc
Cho vàng chết liệm một mùa thu ..

Ta bứng câu thơ rời khỏi mộng
Chữ cào rách xướt cả bàn tay
Đôi tay một thuở vươn tầm súng
Hứng trọn mùa đau giãy đọa đày ..

Nắng tắt rồi em đóm lửa hồng
Vết sầu năm tháng tỏa mênh mông
Còn không chiếc lá mùa sau cuối
Đã rã như tình ta đắm sông ...

Nhược Thu


Đời Tựa Cánh Sương ..

Em à đời tựa cánh sương
Hoa trôi nước chảy vô thường về đâu
Quê hương như khối tình sầu
Cho em ngan ngát nụ đầu mặn môi ..

Quê hương đâu chỉ núi đồi
Dăm con diều nhỏ nụ cười tuổi xanh
Quê hương đâu chỉ vòng quanh
Trên manh chiếu rách vá lành bằng mơ

Từ em bẻ chữ xa thơ
Có nghe tiếng sóng giạt bờ đêm đêm
Có còn nghe nửa buồng tim
Run trong nhức buốt đau niềm Việt nam ..?

Nhược Thu


Vốc Chữ Ăn Năn ..

Thơ gảy rồi em đã mấy lần
May còn vốc chữ hát ăn năn
Làm sao đủ nối câu từ tạ
Để lúc em về ai tiễn chân ..

Ta chống câu thơ  về xứ lạ
Ngỡ rằng nhúm chữ đã bình yên
Ngờ đâu khi mắt môi hờn  dỗi
Là cả dòng sông chảy muộn phiền ..

Ta cõng thơ đau tư buổi ấy
Chữ buồn như tóc ngã màu sâu
Đừng em chải chuốt làm chi nữa
Vần rả keo rời thơ mãi đau  ..

Em cứ đi và mang cả thơ
Chữ buồn đâu  chỉ bởi bơ vơ
Mà đau từ thuở sông và núi
Đoạn tuyệt tình xưa chẳng đợi chờ ....

Nhược Thu