Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

Tháng Tư Cơm Nấu Vo Bằng Lệ

Tháng Tư lửa ấm tàn trong bếp
Nhưng lửa hận tình ai vẫn khơi
Kẻ góp thêm tên vào Sử sách
Người đau vì thẹn hổ danh đời

Tháng Tư bếp dẫu tàn tro lạnh
Nhưng vẫn bùng sôi nước réo vang
Em nấu gì khi giòng nước cạn
Cả vần thơ nhỏ cũng tan hoang ..

Tháng Tư cơm nấu vo bằng lệ
Những kẻ thăm chồng cũng xác xơ
Vượt suối trèo non lòng chẳng quản
Gặp nhau đôi phút đã tan giờ

Tháng Tư em có bao giờ hỏi
Người cũ còn chăng nữa nụ cười
Có thắp dùm nhau môi mắt đợi
Đợi gì trọn kiếp đã xa xôi ..

Tháng Tư không xóa mà môi nhạt
Vết thủng tim sâu buốt tận trời
Chưa vá mà nghe đời đã bạc
Cõi người xa lạ đến thơ rơi ..

Nhược Thu


Ba Mươi Năm Chẳn Ngày Buông Súng ..

Em ạ vần yêu ai đánh rớt
Anh vừa nhặt hộ cuối phương xa
Phải em mang nó từ quê cũ
Trôi giạt buồn theo kiếp hải hà ..

Xứ lạ bao mùa mưa nắng rọi
Ba mươi năm chẳn ngả nghiêng đời
Áo em mộng dệt màu xanh ngọc
Giờ cũng như hồn bạc nửa ngôi

Em nhớ gì không mây tháng tư
Bọc trong tim nhỏ lớp sương mù
Đời hai mươi mấy giờ năm mấy
Chưa cạn lời nhau buổi tạ từ ..

Lớp lớp người đi vào gió bụi
Mịt mù như nhạn vắng tin xuân
Bóng em hay bóng nàng Tô Thị
Sờ sững bồng con mắt lệ tràn ..

Lâu lắm từ khi xa đất mẹ
Ai còn ai mất được gì không
Ba mươi năm chẳn ngày buông súng
Em có bao giờ hết nhớ mong ...?

Nhược Thu


Ba Mươi Năm Lẻ Vô Thường

Em ơi giấc mộng vô thường
Ba mươi năm lẻ xoáy cuồng trong tim
Ba mươi năm lẻ thơ chìm
Biển chìm trong biển non dìm nước non

Ba mươi năm lẻ đá mòn
Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ
Ba mươi năm nát hồn thơ
Có nghe chăng mảnh dư đồ giãy đau

Trong em vạn nỗi cơ cầu
Trong ta vạn nỗi hư hao úa tàn
Sao đành cột những tan hoang
Vào thân nhược tiểu da vàng lợi chi ..

Ba mươi năm lẻ lâu gì
Nửa đời nửa gánh tình si héo mòn
Ngày mai đất nước còn không
Mà mong em giữ môi hồng chờ nhau ...?

Nhược Thu


Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014

Sao Trăng Nghìn Tuổi Vẫn Mong Nhau

Chẳng có gì đâu chẳng có gì
Tóc em dài quá vướng chân đi
Vướng thơ đôi lúc vần gieo lạc
Thơ vướng buồn em lệ vướng mi ..

Tóc em chợt rối đường ngôi chẻ
Gương lược đâu rồi sao chẳng soi
Vuốt tóc em tôi lòng xót nhẹ
Gương thơ vần lược hắt hiu đời .

Nửa mảnh gương thề kia đã cũ
Sao trăng nghìn tuổi vẫn mong nhau
Mà em hờ hững nhìn trăng khuyết
Dù tóc dài xưa sắp phản màu

Em tóc không cài trâm giắt lược
Tôi thơ không chuốt ngọc mài châu
Niềm riêng chuốc mãi buồn lưu xứ
Đời lạc nhau về chung bến đau ...

Nhược Thu


Em Về Khơi Lại Trầm Hương Cũ

Em về có tắm biển ngày xưa ?
Cát trắng thùy dương rũ hững hờ
Như dáng buồn ai vò võ đợi
Bóng người xa khuất sắp về chưa ..

Em về sóng nổi hay trầm lặng
Sóng nộ cuồng vang chẳng phải mừng
Chỉ muốn bung to lời ứ nghẹn
Lan tràn đáy vực biển trời đông ..

Em về hớn hở con sò nhỏ
Thoát kiếp trầm luân dẫu vỏ dày
Sóng táp dập vùi thân thấp bé
Bao giờ bơi nổi tới chân mây ..?

Em về khơi lại trầm hương cũ
Bao tháng ngày hoang lạnh lối mòn
Dấu cát in chân đời xóa vội
Dấu đời vết chém kéo da non ..

Em về biển mặn nồng hơi ấm
Sao vẫn nghe buồn mỗi giấc trưa
Cũng tiếng sóng gào như giục giã
Dậy đi kìa biển đã thay mùa ..

Em về cát nhớ bàn chân mỏi
Mơ cội tình xưa mộng sắt son
Nhưng cát chẳng làm nên sỏi đá
Đời tan như hợp mất như còn ...

Nhược Thu