Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

Vạt Nắng Sân Trường Tôi Bỏ Lại

Từ độ sân trường tôi khuất biệt
Hàng hiên em có đứng chơ vơ
Mỗi lần nghe lá rơi nhè nhe.
Em có nhìn ra cửa lớp chờ ...?

Từ vạt tóc bồng tôi hết lộng
Bảng còn thương phấn nhạt màu tươi ?
Mỗi lần em xóa bài trên bảng
Có xóa tan buồn đang bám môi ...?

Từ dạo lối về tôi khuất nẻo
Em còn nghiêng nón thẹn thùng che ?
Đường xa có thấy lòng hiu quạnh
Dù nắng ngoài kia rực rỡ hè ..

Vạt nắng sân trường tôi bỏ lại
Để dầm sương giữ lấy quê hương
Cổng trường mở khép ngày hai buổi
Em có ngùi theo bóng dặm trường ...?

Nhược Thu


Từ Tuổi Học Trò Anh Bỏ Lại

Từ độ sân trường anh khuất biệt
Hàng cây nghiêng nắng đổ chơ vơ
Nắng ấm hôm nào ươm mắt biếc
Giờ trong mòn mỏi mắt môi chờ

Từ vạt áo dài em trắng xóa
Trắng hơn màu phấn bảng năm xưa
Áo giờ như phấn, vàng đã hóa
Theo vết thời gian phủ bụi mờ

Từ dạo lối về mưa lất phất
Vắng người thêm quạnh vắng đơn côi
Đôi tay rét mướt, lòng u uất
Vần nón che nghiêng cũng ngậm ngùi

Từ tuổi học trò anh bỏ lại
Quê hương nặng trĩu gánh đôi vai
Cổng trường xưa vẫn người qua lại
Mà ngỡ mình em xõa bóng dài

Thi Hạnh


Vạt Nắng Sân Trường Cũ

Nửa tuổi học trò anh bỏ lại
Bỏ trường bỏ sách bỏ ngây thơ
Ra đi mang cả hồn trai trẻ
Cả bóng em về trong giấc mơ...

Nhớ vạt áo dài em vẫn lượn
Trắng màu nhung nhớ bóng cây xanh
Lá me có chứa gì tâm sự
Sao cũng buồn chi rớt khỏi cành?

Vạt nắng sân trường xưa đã lỡ
Ai mang đổi lấy đỉnh phù du
Chiều nay về lại ngang trường cũ
Kỷ niệm buồn như vệt khói mù

Đây góc ta chờ em, lẽo đẽo
Áo dài em thả mộng vào thơ
Bàn tay vịn nón vịn hồn nhỏ
Vịn cả đời nhau những đợi chờ...

Nhược Thu