Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

Người Dưng?

Sao lại không nhớ người dưng ?
Ít ra người ấy cũng mừng thơ em
Tuy chưa quen mặt biết tên
Nhưng người ta biết đêm đêm đợi chờ…

Còn tên anh khắc trên thơ
Nhưng năm tháng vẫn ơ thờ, xa xôi
Chân trời cánh trắng chung đôi
Tủi thân con gái phận người như hoa

Sao lại không nhớ người ta ?
Nhớ nhung cũng chỉ như là… ước mơ
Nhớ anh anh cấm không cho
Nhớ người dưng ... thế anh lo làm gì ?

Thói đời sao lạ quá đi
Tình cho không nhận tình đi... lại buồn.

Thi Hạnh


Nhớ?

Em nhớ ai nào đâu nhớ ta
Nên tình em hiến có đơm hoa
Hay như bông sứ tàn trong gió
Cánh rã tàn phai nét ngọc ngà ..

Bông sứ tàn rồi bông sứ nở
Tình em chưa nở vội tàn sao ?
Hồn ta chưa phải là men đắng
Cũng biết tình em rất ngọt ngào ..

Cô bé ơi xin đừng trách nữa
Mộng đời đâu thể bọc bằng thơ
Vài ba vần lạc vì tim lạc
Chỉ vá cho đời bớt xác xơ ..

Nếu trách thì xin dùm trách khẽ
Bởi vần ta dệt quá vô duyên
Làm thân con gái như hoa sớm
Quên hái thì hoa sẽ muộn phiền ...

Nhược Thu


Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

Có Hờn Đâu

Em có hờn đâu có giận đâu
Là hạt bụi nhỏ vướng mắt nâu
Chợt thấy mắt nai long lanh sáng
Anh ngỡ lệ em sắp đượm màu

Em nào đâu dám trách chi ai
Hương tình chưa thắm đã vội phai
Chỉ tủi má hồng chuân chuyên phận
Đường đời hạnh phúc dễ mấy ai

Hoa thường sẽ nở mỗi tàn đông
Nhờ ánh thái dương sưởi ấm lòng
Nếu không hoa cũng ngàn năm uá
Mặn mà hương sắc cũng là không

Tình em ví tựa những cánh hoa
Thắm sắc tươi xinh ánh ngọc ngà
Nếu anh là nắng soi lòng đất
Ấm áp hương đời rạng anh hoa

Thi Hạnh


Nhân Từ

Bé chẳng hờn ư hết giận ư
Cám ơn cô bé rất nhân từ
Ngoài kia mưa gió còn ray rứt
Ta , đất khô cằn đã mấy thu ..

Em chẳng hờn ta hết trách ta
Sao thơ em thấm giọt sương ngà
Để ta bảo nắng lùa sương muộn
Không được gần em để xót xa ..

Nắng ấm rồi em đã hết đông
Hoa tươi thua cả má em hồng
Như ta thua cả đời dang dở
Một túp lều thơ có cũng không ..

Ta biết tình em tựa cánh hoa
Tỏa muôn hương thắm , sắc chan hòa
Mà ta chỉ lỡ là tia nắng
Hiu hắt đường xưa rọi bóng tà ..

NhượcThu