Thứ Tư, 13 tháng 7, 2016

Đôi Giọt Nắng Đau

Em có cần anh gởi nắng không
Nắng tươi xanh thắm , đỏ , cam hồng
Lấy thơ anh ướp riêng từng vạt
Sợi mỏng nhưng dày lắm nhớ mong ..

Em có cần tia nắng trẻ xanh
Để tô cho mắt dỏi tin lành
Để hong cho tóc tươi màu dợi
Đời sắp vàng phai bởi nắng hanh ...

Em có cần không cụm nắng quê
Mang theo mong mỏi đợi tin về
Giờ  đem bán gấp hầu trang trải
Nợ cuộc chung vai rả hẹn thề ..

Nay chỉ còn đôi giọt nắng đau
Giấu trong đáy mắt ngẩn ngơ sầu
Nếu như còn sót vài tia lệ
Xin giữ đừng rơi nữa kiếp sau ..

Nhuợc Thu


Chối

 Bỗng thèm một vóc tay ôm
Một bờ môi thắm chưa hôn đã nồng
Bỗng thèm điệu chảy dòng sông
Bên bồi bên lở như lòng của ai
Bỗng thèm một vốc nắng mai
Chưa hồng má thắm đã phai nhạt đời

Em ơi vào dự cuộc chơi
Mới hay trái đất cũng đòi biết yêu
Ta đang cõng nắng bên chiều
Trái tim còn đọng lắm điều chứa chan
Chứa tình chứa cả giang san
Quê hương chối chủ như nàng chối yêu...?

Nhược Thu


Thơ Cuộn Kén Trong Vò

Em chờ ai thế chờ chi thế
Cho xác thơ buồn đến ngẩn ngơ ?
Em giống  như sao trời mới mọc
Còn ta thơ cuộn kén trong vò ..

Ôi kén thơ ươm chừng ấy mực
Quê buồn như liễu buổi tàn thu
Hồn xưa thờ thẩn chiều tan mộng
Nghe tiếng thơ rơi nứt hận thù

Em lạnh xứ người ta cũng lạnh
Cho dù nắng ấm dỗ dành bên
Vào đông nghe thấm buồn quê lạ
Chuông giáo đường ngân dạ rối rền ..

Em với vần thơ vương mắt biếc
Trăng còn chưa thức nửa vầng khuya
Chiều nay trên bến đau thương đó
Bao đứa chụm đầu ngất ngưởng chia ...

Xa cách muôn trùng em có nhớ
Thơ tàn thoáng chốc đã quên đau
Đời ta  bỗng nhục theo cơm áo
Thơ cuộn trong mơ cũng bạc màu

Nhược Thu




Núi Vẫn Ngàn Năm Cạnh Biển Xanh ..

Anh cũng chẳng còn chi để giữ
Cho dù tia nắng thật mong manh
Nắng theo mây biếc về trên núi
Núi vẫn ngàn năm cạnh biển xanh ..

Anh cũng chẳng còn thơ để dệt
Cho dù đôi giọt thẫn thờ rơi
Vần đi theo lá mùa thu cũ
Chờ đến bây giờ vẫn tả tơi

Anh cũng chẳng còn nghe mẹ kể
Xứ mình hương cốm có còn thơm
Mẹ anh lâu lắm nằm yên mộ
Họ bắt đào đi chỗ khác chôn

Anh cũng lâu rồi chưa được ngủ
Trên đò lơ lửng giữa giòng Hương
Làm sao yên giấc khi sông nước
Khuấy đục vì bao lũ bạo cường

Xuân đến quê người , em hạnh phúc
Bởi còn bên mẹ ấm vòng tay
Xa quê mang cả hồn bên cạnh
Nung ấm cho con những tháng ngày


Nhược Thu