Cũng muốn không làm thân lá nữa
Nhưng lòng trót mục tự hôm qua
Dù tim nghẹn đắng hay không nghẹn
Ai cản giùm trăng khỏi khuyết tà
Chiếc lá thôi bay trời đã tối
Em về mưa gió lạnh gì không
Đường xa rêu phủ dòng thơ cũ
Xin chớ đong đầy thêm nhớ mong ..
Chiếc lá thôi bay đời hết nghĩa
Thu về chia gió chút lang thang
Trắng tay nên tóc quên đường chẻ
Thôi tiếc làm chi mụn lá vàng
Cũng muốn thôi làm thân lá mục
Sao dòng thơ mục cứ dâng dâng
Trời cao mấy nẻo mây chia gió
Sao lá chia buồn phơi khắp sân ..?
Nhược Thu
Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016
Quên Đời Cũng Có Xuân
Ví dụ chỉ vì chưa có thật
Như mình hai đứa cách hai phương
Nên tim vẫn đập không hòa nhịp
Dù vẫn chung buồn xa cố hương
Ví dụ bởi niềm đau hiện hữu
Nghe trời rét mướt biết là đông
Quê người em có ngồi nhen lửa
Sưởi ấm vần gieo đỡ buốt lòng ..?
Ví dụ bởi nguồn vui giấu mặt
Thoáng nhìn nắng ấm đoán là xuân
Đàn chim lưu xứ bay mòn mõi
Vổ cách bao giờ hết cách ngăn ..
Ví dụ bởi đời không lập lại
Một lần đồng nghĩa của trăm năm
Mùa thu nếu chẳng thay màu lá
Ta chắc quên đời cũng có xuân
Ví dụ bởi vì em hiện diện
Trong miền cổ tích lững lờ xa
Mùa xuân cũng sắp về đâu đó
Nhưng chắc không về nữa với ta ..
Nhược Thu
Như mình hai đứa cách hai phương
Nên tim vẫn đập không hòa nhịp
Dù vẫn chung buồn xa cố hương
Ví dụ bởi niềm đau hiện hữu
Nghe trời rét mướt biết là đông
Quê người em có ngồi nhen lửa
Sưởi ấm vần gieo đỡ buốt lòng ..?
Ví dụ bởi nguồn vui giấu mặt
Thoáng nhìn nắng ấm đoán là xuân
Đàn chim lưu xứ bay mòn mõi
Vổ cách bao giờ hết cách ngăn ..
Ví dụ bởi đời không lập lại
Một lần đồng nghĩa của trăm năm
Mùa thu nếu chẳng thay màu lá
Ta chắc quên đời cũng có xuân
Ví dụ bởi vì em hiện diện
Trong miền cổ tích lững lờ xa
Mùa xuân cũng sắp về đâu đó
Nhưng chắc không về nữa với ta ..
Nhược Thu
Thứ Tư, 2 tháng 3, 2016
Nắng Lạc Chiều
Ta lạc quê nhà em lạc ta
Như ve lạc phượng kiếp ta bà
Như thơ lạc điệu vần gieo lạ
Nhưng nỗi đau người đâu đã xa
Nửa bến sông mê còi cọc mẻ
Ta về xây lại góc đìu hiu
Chờ ai trăng bỗng khêu đèn nhớ
Hay kiếm giùm ta nắng lạc chiều?
Trăng lạc ngày cho đêm lạc nắng
Bốn mùa sao đủ bốn mùa chia
Người chia sông núi ta chia nhớ
Chia Đảo đang buồn trên biển kia
Như ve lạc phượng kiếp ta bà
Như thơ lạc điệu vần gieo lạ
Nhưng nỗi đau người đâu đã xa
Nửa bến sông mê còi cọc mẻ
Ta về xây lại góc đìu hiu
Chờ ai trăng bỗng khêu đèn nhớ
Hay kiếm giùm ta nắng lạc chiều?
Trăng lạc ngày cho đêm lạc nắng
Bốn mùa sao đủ bốn mùa chia
Người chia sông núi ta chia nhớ
Chia Đảo đang buồn trên biển kia
Nhược
Thu
Thơ Nhổ Neo Từ Cõi Xót Xa
Em xé thơ làm buốt vết thương
Làm đau sợi tóc vướng trong gương
Tóc soi hờ hững mình trong bóng
Quên mất đời đau lắm đoạn trường ..
Thơ nhổ neo từ cõi xót xa
Từ em sớt mộng chối quê nhà
Ôi quê hương hận sầu in bóng
Trong bóng em và cả bóng ta
Em vói tay làm vỡ bóng thơ
Bóng vờn xinh xắn bóng trong mơ
Bóng lăn ra khỏi vành gương hẹp
Chợt thấy đời sao quá mịt mờ ..
Thơ chối ngôn từ ta chối nhau
Vần gieo hờn dỗi khúc ca dao
Ngổn ngang trăm mối buồn lưu xứ
Thơ đội dùm thơ nón hận sầu ..
Làm đau sợi tóc vướng trong gương
Tóc soi hờ hững mình trong bóng
Quên mất đời đau lắm đoạn trường ..
Thơ nhổ neo từ cõi xót xa
Từ em sớt mộng chối quê nhà
Ôi quê hương hận sầu in bóng
Trong bóng em và cả bóng ta
Em vói tay làm vỡ bóng thơ
Bóng vờn xinh xắn bóng trong mơ
Bóng lăn ra khỏi vành gương hẹp
Chợt thấy đời sao quá mịt mờ ..
Thơ chối ngôn từ ta chối nhau
Vần gieo hờn dỗi khúc ca dao
Ngổn ngang trăm mối buồn lưu xứ
Thơ đội dùm thơ nón hận sầu ..
Nhược
Thu
Thứ Ba, 1 tháng 3, 2016
Hai Ngàn Năm
Nửa vầng trăng đã mẻ
Khuyết chưa vừa sao em
Mẻ thêm phần đau lẻ
Cho khít màu đen đêm
Thuyền xuôi về bến mỏi
Bến em và bến mê
Bơi bao giờ cho tới
Hồn một nửa quên về
Đêm nay quỳ dưới Chúa
Nghe cội sầu chơi vơi
Hai ngàn năm thắp lửa
Còn lạnh quá Chúa ơi ...
Nhược
Thu
Nửa Câu Quan Họ
Đêm qua mơ thấy em về
Bẻ câu quan họ cùng kê gối nằm
Mai đời lỡ có xa xăm
Còn câu quan họ để cầm nhớ hơi
Xuân xưa lạc mất nhau rồi
Bỏ câu quan họ theo đời ngược xuôi
Ta từ vận nước nổi trôi
Nhìn câu quan họ ngậm ngùi mà thôi
Xuân nay lại chớm bên trời
Tóc người điểm bạc áo đời bẩn vôi
Nửa câu quan họ rã rời
Mai đời lỡ có xa xăm
Còn câu quan họ để cầm nhớ hơi
Xuân xưa lạc mất nhau rồi
Bỏ câu quan họ theo đời ngược xuôi
Ta từ vận nước nổi trôi
Nhìn câu quan họ ngậm ngùi mà thôi
Xuân nay lại chớm bên trời
Tóc người điểm bạc áo đời bẩn vôi
Nửa câu quan họ rã rời
Niềm đau quốc nhục nghẹn lời ... ơi em
Nhược Thu
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)