Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

Ngàn Năm Trái Đất Vẫn Xoay Tròn

Em sẽ gom hời những dư âm
Của bao khát vọng kín trong lòng
Gom luôn nửa mảnh đời lưu lạc
Cả chuyện ân tình thuở long đong

Em sẽ vì ai giữ ít nhiều
Kỷ niệm của thời ấy quen nhau
Giữ cả linh hông em tha thiết
Dù đã lụi tàn kiếp hư hao

Em sẽ nguyện mây kéo nắng hồng
Dù không còn nữa những ngóng trông
Nắng ơi hãy ấm làn hương mới
Để lối ai về khỏi bão giông

Em sẽ ra đi dẫu hao mòn
Đời người vẫn thế mấy ai hơn
Tình đến, tình đi, tình ở lại
Ngàn năm trái đất vẫn xoay tròn

Thi Hạnh

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Anh Đi Tìm Tất Cả Cho Em?

Anh đi tìm những gì trong nắng
Vết úa nhàu héo hắt thời gian
Ít hương nồng pha trong men đắng
Chuyện ân tình nhiều lắm gian nan?

Anh đi tìm những gì trong gió
Chút dư âm vẫn ngỡ vọng về
Hay đêm buồn trăng rơi lối ngõ
Những tủi hờn vụn vỡ lê thê?

Anh đi tìm trong những cơn mưa
Vết nhơ nhung loang lổ cuối mùa
Phím tơ chùng thuở thời loan lạc
Cung điệu buồn của những câu thơ?

Anh đi tìm trong giấc bao
Chút ước ao khát vọng ngọt ngào
Chút tơ lòng, chút hương kỷ niệm
Của một thời hai đứa quen nhau?

Anh đi tìm tất cả cho em?
Để tháng năm thơ mãi êm đềm
Chút ân tình khi xưa lạc mất
Sẽ diệu vời bền vững thiên niên.

Thi Hạnh


Đeo Đẳng Bên Nhau Buổi Độc Hành...

Em thích gì xin hãy nói đi
Thích màu áo đỏ buổi vu quy?
Áo bay trong gió tươi màu nắng
Rực pháo và hoa của bạn bè...

Em thích gì xin chớ ấp a...
Phải chăng nhẫn cưới mấy ca ra?
Ban đêm cũng chẳng cần trăng tỏ
Đủ chiếu đường đi sáng lập lòa...

Em thích nhà cao tường kín cổng
Lối vào trái thảm bọc lầu nhung?
Mười hai tỳ nữ hai bên đứng
Em liếc nhìn thôi chúng đủ run

Em thích gì không, đâu thích anh
Anh khờ, lỡ bán đứt trời xanh
Giờ đây còn lại vần thơ nát
Đeo đẳng bên nhau buổi độc hành...

Nhược Thu


Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Từ Khi Hai đứa Lạc Tin Nhau

Có ước gì đâu, ước gì đâu
Từ khi hai đứa lạc tìm nhau
Đời anh, đời bé thành khiếm khuyết
 Một mảnh trăng đầy chợt hư hao

Có nhớ gì không, nhớ gì không?
Đại dương hôm ấy thật mênh mông
Người bước chân đi, em vẫn đứng
Diệu vời dõi mắt tận xa xăm

Có biết gì đâu, biết gì đâu
Bỗng dưng hai đứa cách biệt nhau
Ai gieo tang tóc, gây chia rẽ
Kẻ ở người đi nặng gánh sầu?

Có thấy gì không, thấy gì không
Bao năm mòn mỏi dấu phiêu bồng
Góc bể chân mây đời lưu lạc
Vọng về cố  quốc dặm nghìn sông

Thi Hạnh


Em Biết Gì Không, Sao Phượng Tím?

Góc bể xa vời bao nhớ mong
Em còn thương nhớ những gì không?
Tiếng ve rả rich sân trường cũ
Đón phượng vừa sang chớm sắc hồng

Đất nước của thời chinh chiến dậy
Tiếng Thầy không át tiếng bom rơi
Đêm đêm súng vọng ven thành phố
Thêm xác người, thêm trẻ cút côi

Theo lớp người đi vào khói lửa
Giữa mùa phượng nở thắm yêu đương
Ba lô anh chất đầy nhung nhớ
Trải vết giầy sô vạn nẻo đường

Những buổi dừng quân bên xóm vắng
Ngắm màu phượng đỏ giữa cô liêu
Bỗng nghe thương quá màu hoa thắm
Ôi phượng muôn đời thật dễ yêu

Bây giờ nơi xứ người xa lạ
Sắc phượng chẳng hồng như ở ta
Em biết gì không, sao phượng tím?
Chắc gì phân biệt cả màu da...

Nhược Thu


Còn Không?

Còn không nơi đó màu hoa phượng
Tim tím như màu áo em xưa
Dịu dàng đôi gót chân quen thuộc
Em mặc yêu kiều buỗi tiễn đưa?

Còn không nơi đó chiều hoang vắng
Vẳng tiếng đánh vần trẻ ê a
Gió ru cánh lá hời trong nắng
Dịu dàng tà áo trắng thướt tha?

Còn không nơi đó nhiều mơ mộng
Một thuở hồn nhiên tuổi học trò
Đong đầy mơ mơ, bao hy vọng
Tháng ngày ươm nắng dệt nguồn thơ?

Còn không nơi đó vời trong gió
Ngọt ngào từng khúc hát dân ca
Vẳng tiến ve sầu vang đây đó
Câu hò một thuở dưỡng nuôi ta?

Còn không ước vọng ta ôm ấp
Một ngày tim tím lối ta đi
Từng cánh phượng hồng thay xác pháo
Đươm hồng màu áo mới vu quy?

Thi Hạnh


Như Phượng Muôn Đời Thương Kiếp Ve

Từ có em về ngang mỗi bữa
Phố vui nên nắng đổ triền miên
Nếu như nắng quái làm em rát
Vành nón xin đừng che quá nghiêng

Từ có em về qua lối nhỏ
Mùi hương như cũng quyện bên đường
Lỡ mai hoa có buồn quên nở
Vì bởi ghen thầm ai dễ thương....

Từ biết em về ngang phố hẹp
Bỗng dưng tôi thích tập làm thơ
Vần gieo nắn nót từng cung đẹp
Nhưng có bao giờ em liếc cho...

Rồi bỗng lối về em vắng mãi
Thơ tôi như cỏ dại bên hè
Mỗi ngày hai buổi chờ sương xuống
Như phượng muôn đời nhớ tiếng ve...

Nhược Thu


Từ Biết Anh Chờ

Từ biết anh chờ ngang lối ngõ
Đường về muôn hoa nở xôn xao
Đã có gì đâu, sao cứ ngỡ
Nụ cười, hơi thở quyện đời nhau

Từ biết anh chờ nơi gốc phượng
Sách vở, sân trường chợt luyến lưu
Ngày sao đường đời trôi trăm hướng
Vẫn nhớ phượng rơi tím buổi đầu

Từ biết anh chờ nơi quán vắng
Tan trường dù trời nắng hay mưa
Vẫn bước ngập ngừng trong lẳng lặng
Dõi mắt vọng trông những âm thừa

Từ biết anh chơ nơi xa lắm
Im lìm một kiếp sống lưu vong
Nhớ tà áo trắng, màu hoa thắm
Của buổi biệt ly, xót xa lòng

Thi Hạnh



Phượng Hồng Có Nhớ Cánh Ve Mong?

Em đi để nắng quê hương lại
Chia một phần ba ấm cánh chuồn
Còn một phần ba em cất giữ
Đợi ngày thôi học sẽ đi buôn

Em đi anh chợt nha màu nhớ
Vỡ lối về xưa rất ngọt ngào
Một thuở má hồng môi đỏ thắm
Thoáng nhìn cũng đủ thấy chiếm bao...

Em đi anh xếp màu rêu mực
Bay khắp nhân gian hỏi cánh đời
Ai có buồn không nhìn cánh phượng
Chở dùm thơ ấu trả mau tôi...

Em đi anh giống loài ve nhỏ
Nếm cánh môi ai ngỡ phượng hồng
Lỡ niếm một lần mê đắm mãi
Phượng hồng có nhớ cánh ve mong...?

Nhược Thu