Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

Tháng Hạ Phai Màu Nắng

Em đi, nửa vầng trăng bỏ lại
Nửa vầng kia sẽ mãi long đong
Ngập ngừng chân bước, lòng ái ngại
Cách chia, ai biết ai thay lòng

Em đi loang lỗ màu mực tím
Vắng bóng tiếng ve ngân những âm thừa
Nhịp cung tơ đứt rời từng phím
Nghe hồn mục nát rã rời chưa?

Em đi tháng hạ phai màu nắng
Áo trắng học trò chợt hư hao
Sân trường xưa đó giờ hoang vắng
Phượng hồng xa vắng những chiêm bao

Em đi ghế đá công viên cũ
Chờ mong trong ủ rũ tháng ngày
Gốc phượng hồn xưa giờ rêu phủ
Mỏi mòn thương nhớ dấu chân ai

Thi Hạnh


Ai Đốt Nắng Hè Nung Đỏ Phượng?

Nắng bỏ ta về tận cõi xa
Khi em chôn nhớ giữa băng hà
Nửa chùm hoang phế ươm vườn mộng
Lời hẹn sau cùng cũng trốn ta...

Em giấu mặt trời sau chú Cuội
Cho đời tắm mộng giữa hoàng hôn
Bàn chân sỏi nhớ nhòa trên cát
Có biết Hè đau mẻ nửa hồn?

Em về xát muối câu thề cũ
Bếp lửa hương mùa tắt đã lâu
Chưa nướng mà nghe buồn đã khét
Cời thêm chi nữa đóm than sầu...

Ai đốt nắng Hè nung đỏ phượng
Cho loài ve tấu khúc nỉ non
Em ơi trên bước đường lưu xứ
Không đốt sao lòng vẫn héo hon

Nhược Thu



Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Giữ Mãi Một Bài Thơ

Em sẽ giữ mãi một bài thơ
Ngày xưa anh kết những mong chờ
Trăng thu soi bước chân hò hẹn
Êm đềm như hương cỏ ngây thơ

Em sẽ giữ mãi những dư âm
Cung tơ anh dệt phím âm thầm
Những đem hoang vắng đời xa xứ
Lạc loài thân phận kẻ lưu vong

Em sẽ giữ mãi hạt mưa thu
Lất phất bay bay cõi xa mù
Vấn vương trên mắt môi ngày ấy
Ru hồn quanh lối mộng viễn du

Em sẽ giữ chặt lấy bàn tay
Ngón xưa đan ngón thuở trăng đầy
Trăng giờ đã như thơ... héo hắt
Vẫn mộng vá víu ở tương lai

Thi Hạnh


Ai Đốt Nắng Hè Nung Đỏ Phượng?

Nắng bỏ ta về tận cõi xa
Khi em chôn nhớ giữa băng hà
Nửa chùm hoang phế ươm vườn mộng
Lời hẹ sau cùng cũng trốn ta...
   
Em giấu mặt trời sau chú Cuội
Cho đời lắm mộng giữa hoàng hôn
Bàn chân sỏi nhớ nhòa trên cát
Có biết Hè đau mẻ nửa hồn?

Em về xát muối câu thề cũ
Bếp lửa hương mùa tắt đã lâu
Chưa nướng mà nghe buồn đã khét
Cời thêm chi nữa đóm than sầu...

Ai đốt nắng Hè nung đỏ phượng
Cho loài ve tấu khúc nỉ non
Em ơi trên bước đường lưu xứ
Không đốt sao lòng vẫn héo hon...

Nhược Thu


Còn Gì?

Còn gì để nói nữa đâu anh?
Khi tình hai đứa vội tan nhanh
Đời nhau sẽ từ đây khiếm khuyết
Trăm ngàn cung tơ rối quanh quanh

Còn gì để nhớ những đêm trăng?
Trăng giờ đã đôi hướng đôi mành
Nửa vần lỡ chuyến trôi nghiêng ngả
Nửa vần ôm ấp những băng khoăn

Còn gì để kết những cung tơ?
Chiều rơi tim tím lối hẹn hò
Một thuở hương đưa làn tóc rối
Ngọt ngào quyện trăm mối bâng quơ

Còn gì để ghi khắc trong nhau?
Thôi thì anh nhé gắng quên mau
Bịn rịn chi nhiều thêm ray rức
Vỡ òa theo tiếng nấc đêm thâu.

Thi Hạnh



Em về Áo Mỏng Sụt Sùi Thơ

Còn đó nửa vần thơ lỡ dệt
Để rồi hai đứa lạc hai nơi
Trăng xưa không khuyết vì đau tủi
Khuyết bởi trần gian vẫn hẹp hòi

Còn đó úa cành hoa phượng cũ
Ảnh thời lưu bút bạc màu lâu
Màu hoa vẫn đỏ khi hè đến
Nhưng chẳng bao giờ trông thấy nhau

Còn đó nửa buồng tim vỡ nát
Em về áo mỏng sụt sùi thơ
Còn ta cung kiếm ngày kia gãy
Đâu biết đời chia quá bất ngờ

Còn đó nửa dòng sông cháy cạn
Nửa dòng ta chảy lỡ trăm năm
Quê hương theo gót đời phiêu lãng
Em có nghe sầu sông núi giăng

Nhược Thu