Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Thì Anh...

Thì anh hãy kể em nghe
Chuyện mưa chuyện nắng chong che mộng tàn
Đời người nhiều lắm trái ngang
Ngược xuôi, lỡ chuyến, tro tàn, rong rêu

Thì anh hãy kể những điều
Tim anh thao thức những chiều mưa rơi
Bên nầy giọt nắng lả lơi
Bên kia anh có nửa vời chờ trông?

Thì anh kể chuyệ nước non
Đôi chân phiêu bạc hao mòn tin yêu
Cuộc đời thoáng chốc tiêu điều
Lối về như đã hắt hiu xa mờ

Thì anh hãy kể chuyện thơ
Chuỗi ngày chất chứa mộng mơ thuở nào
Ai người gieo những hư hao
Để thơ thở giấc chiêm bao không thành

Thi Hạnh

Ma Về

Ta về giữa cảnh tro tàn cháy
Bếp lửa quê nhà cũng đổ loang
Em có chờ mong trong héo hắt
Hay đang vui thú mộng thanh nhàn ?

Ta về vai cất nhừ đau tủi
Lửa vẫn bùng thiêu khắp cõi bờ
Nửa gánh mộng lòng cam gác lại
Đâu rồi bếp ấm thuở xa xưa …

Ta về như chứng nhân tiền sử
Sách vở chừng như vật lạ lùng
Em giấu dùm ta dăm mẫu tự
Đâu làm sao đủ góp cơm chung…

Ta về tay trắng hơn màu tóc
Chân bước theo đoàn diễn cố lư
Thảo khấu nhờ may lên tể tướng
Còn tên quan huyện nấu cơm tù…

Ta về đợi mãi trời chưa sáng
Em đốt nhang đèn khấn khứa ai
Có phải tên ta em lẩm bẩm
Trời ơi ta gọi chẳng ai hoài…

Nhược Thu


Anh Về

Anh về trong hương tro tàn cháy?
Hay về trong héo hắt phủ vây
Vẫn bàn tay trắng hơn lòng giấy
Dẫu bao năm tháng vẫn miệt mài

Anh về lòng đau như ai cắt?
Nhớ cảnh tang thương buổi thiếu thời
Đôi bờ từ đó gieo ngăn cách
Nghẹn ngào theo nước mắt ai rơi

Anh về như chứng nhân tiền sử?
Hay chỉ giản đơn - kẻ qua đường
Xin anh hãy uống dăm ngụm nước
Như uống từng giọt máu Quê Hương

Anh về mây trắng như màu tóc?
Ngày tháng rong rêu kiếp con con người
Vẫn dấu chân đời người lữ khách
Lê la từng bước ngậm ngùi ơi

Anh về trong màn đêm tăm tối?
Hơi thở lụi tàn khói sương đêm
Và em... như vẫn hoài mong đợi
Dáng anh một sớm... dựa sân thềm

Thi Hạnh


Ngàn Năm Mây Vẫn Bay

Và em có vẫn hoài mong đợi
Khi biết ngàn năm mây vẫn bay
Hiu hắt lưng trời sương khói gợn
Miền xa tin nhạn biệt bao ngày


Và em có đếm buồn trên ngón
Những ngón tay mềm thuôn búp măng
Cũng đã sần chai vì bảo táp
Áo cơm dày dạn gánh vai oằn?

Và em áo lụa màu phai bạc
Nhưng chẳng bạc lòng dẫu cách xa
Xin chớ vì nhau mà nán đợi
Nhụy tàn hoa rũ xót đời hoa...

Và anh với trọn mùa đau hận
Chẳng dám mơ ngày trông thấy nhau
Những đứa bạn tù đi tức tưởi
Phần anh? Chẳng dám biết khi nào...

Nhược Thu


Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014

Kệ Em

Kệ em, hãy để cho em đợi
Dẫu rằng thân xác hóa hư không
Dẫu ngày, năm, tháng, trong mòn mỏi
Đường về như muôn lối mênh mông

Kệ em, đừng khuyên em quên lãng
Tình mình đau phải chỉ dăm hôm
Dù mây thay lối quên hạt nắng
Tình em muôn thuở vẫn vuông tròn

Kệ em, dù vai kia rạm nắng
Tóc thề không còn óng đường tơ
Đôi chân quỵ ngã trên đường vắng
Không quên ba chữ: sẽ đợi chờ!

Kệ em, hãy để cho em đợi
Anh nhắc làm gì chuyện sang sông
Tình ta có ngăn chia ngàn lối
Vẫn vững niềm tin sẽ tương phùng.

Thi Hạnh


Hãy Xem Như...

Cũng chỉ hoài công em biết không
Sông xa đâu thể chảy chung dòng
Em như sông Hậu phù sa ngọt
Anh tựa Lô giang trải núi rừng...

Đâu thể bảo rằng em hết yêu
Khi quê hương bão cuốn xoay chiều
Cuốn anh trong đó em trong đó
Chẳng hệ gì khi em bước xiêu

Em ạ vì sinh lầm thế kỷ
Có buồn cũng chỉ vậy không hơn
Có đau cũng đã thành vô nghĩa
Đời đã như là cá mắc nơm...

Chẳng trách gì đâu chẳng trách đâu
Lỡ em thay áo bước qua cầu
Hãy xem như chúng mình chưa gặp
Chưa hẹn thề sau buổi tiễn nhau

Nhược Thu