Chẳng có gì đâu chẳng có gì 
Tóc em dài quá vướng chân đi 
Vướng thơ đôi lúc vần gieo lạc 
Thơ vướng buồn em lệ vướng mi .. 
Tóc em chợt rối đường ngôi chẻ 
Gương lược đâu rồi sao chẳng soi 
Vuốt tóc em tôi lòng xót nhẹ 
Gương thơ vần lược hắt hiu đời .
Nửa mảnh gương thề kia đã cũ 
Sao trăng nghìn tuổi vẫn mong nhau 
Mà em hờ hững nhìn trăng khuyết 
Dù tóc dài xưa sắp phản màu 
Em tóc không cài trâm giắt lược 
Tôi thơ không chuốt ngọc mài châu 
Niềm riêng chuốc mãi buồn lưu xứ 
Đời lạc nhau về chung bến đau ... 
Nhược Thu 
 
