Ta gọi khan lời ôi cố nhân
Ngày em đi mộng dệt hoang tàn
Trăng xưa ta cắm trên đầu súng
Để tạ ơn đời không tiếc thân .
Em của người ta trăng của ta
Trăng non ta chỉ muốn trăng già
Để trong muôn một ta còn biết
Em là xương thịt đã mù xa ..
Có nghĩa gì đâu một ngàn năm
Khi tình chỉ hạn hữu trăm năm
Nhưng ta hóa đá chờ trăng tỏ
Để được nhìn em dẫu một lần .
Ta chỉ buồn cho chút tình thôi
Tình em đã rạng rỡ lên ngôi
Còn ta xin uống dùm em hết
Cốc rượu sầu thương của cuộc đời ..
Nhược Thu