Từ độ sân trường anh khuất biệt
Hàng cây nghiêng nắng đổ chơ vơ
Nắng ấm hôm nào ươm mắt biếc
Giờ trong mòn mỏi mắt môi chờ
Từ vạt áo dài em trắng xóa
Trắng hơn màu phấn bảng năm xưa
Áo giờ như phấn, vàng đã hóa
Theo vết thời gian phủ bụi mờ
Từ dạo lối về mưa lất phất
Vắng người thêm quạnh vắng đơn côi
Đôi tay rét mướt, lòng u uất
Vần nón che nghiêng cũng ngậm ngùi
Từ tuổi học trò anh bỏ lại
Quê hương nặng trĩu gánh đôi vai
Cổng trường xưa vẫn người qua lại
Mà ngỡ mình em xõa bóng dài
Thi Hạnh