Sao lại không nhớ người dưng ? 
Ít ra người ấy cũng mừng thơ em 
Tuy chưa quen mặt biết tên 
Nhưng người ta biết đêm đêm đợi chờ…
Còn tên anh khắc trên thơ
Nhưng năm tháng vẫn ơ thờ, xa xôi 
Chân trời cánh trắng chung đôi 
Tủi thân con gái phận người như hoa 
Sao lại không nhớ người ta ? 
Nhớ nhung cũng chỉ như là… ước mơ 
Nhớ anh anh cấm không cho 
Nhớ người dưng ... thế anh lo làm gì ? 
Thói đời sao lạ quá đi 
Tình cho không nhận tình đi... lại buồn. 
Thi Hạnh 
 
