Đừng em đừng hỏi ông trời , tội
Gió cũng như mây vạn nỗi sầu
Sương cũng cô đơn đời nhỏ giọt
Nhỏ vào trăng rụng biết nông sâu ?
Đừng em đừng hỏi sông hồ , cạn
Nghiêng nước ra khơi đã mõi mòn
Riêng núi chênh vênh từ vạn cỗ
Mới thành hư vị được làm Non
Đừng em đừng hỏi quê mình , lạc
Anh cũng như em lạc mất rồi
Lạc thuở đầu xanh còn ít tội
Bây giờ tội nặng cứ bôi vôi
Đừng em đừng hỏi thơ , vàng vọt
Chúng lỡ ra đời giữa hỗn mang
Nên cũng ôm thân làm lính thú
Đời ta đời nó đã hoang tàn..
Nhược Thu
04/30/2008