Một khoảng ngày xưa đã cháy rồi
Chỉ còn vệt khói ngẩn ngơ thôi
Khói xanh khi tuổi xanh vừa đốt
Khói xám khi đời lắm nổi trôi
Cái tuổi chọc Thầy trêu phá bạn
Sao mà vô giá đến không hay
Đã bay như áng mây muôn hướng
Còn lại sầu thương đọng chốn này
Ta đốt tháng ngày trong vô thức
Như từng điếu thuốc cháy vô tư
Đôi môi thâm xám hay đời xám
Hết hợp rồi tan đến tạ từ
Những khối tình treo theo giá cả
Công hầu khanhh tướng cũng tan hoang
Riêng thơ vẫn cứ cười vương giã
Dù nụ cười đau hoặc dịu dâng
Nhươc Thu