Em chờ ai thế chờ chi thế
Cho xác thơ buồn đến ngẩn ngơ ?
Em giống như sao trời mới mọc
Còn ta thơ cuộn kén trong vò ..
Ôi kén thơ ươm chừng ấy mực
Quê buồn như liễu buổi tàn thu
Hồn xưa thờ thẩn chiều tan mộng
Nghe tiếng thơ rơi nứt hận thù
Em lạnh xứ người ta cũng lạnh
Cho dù nắng ấm dỗ dành bên
Vào đông nghe thấm buồn quê lạ
Chuông giáo đường ngân dạ rối rền ..
Em với vần thơ vương mắt biếc
Trăng còn chưa thức nửa vầng khuya
Chiều nay trên bến đau thương đó
Bao đứa chụm đầu ngất ngưởng chia ...
Xa cách muôn trùng em có nhớ
Thơ tàn thoáng chốc đã quên đau
Đời ta bỗng nhục theo cơm áo
Thơ cuộn trong mơ cũng bạc màu
Nhược Thu