Nhặt chiếc
lá mà lòng ngổn ngang
Anh đi để lại
lá thu vàng
Góc tim sứt
mẻ cho thơ rụng
Lệ chảy như
mưa buồn chứa chan
Em ôm chiếc
lá mong trời nắng
Để mắt không
rơi giọt trầm luân
Mau vỡ cội sầu
đang giăng kín
Để thu, đông
dứt trở qua xuân
Chiếc lá
thôi bay trời lại sáng
Đường xưa
mưa phủ hết xoay nhanh
Dù cho gió
thổi đời xiêu vẹo
Vết mẻ tim
anh đượm nét lành
Thôi nữa đừng
mơ làm kiếp lá
Mưa làm ủ rủ
giữa rừng xa
Tim côi hiu
hắt chiều buông xuống
Cốc rượu em
mời trong thiết tha
Miên Kim