Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Em về Áo Mỏng Sụt Sùi Thơ

Còn đó nửa vần thơ lỡ dệt
Để rồi hai đứa lạc hai nơi
Trăng xưa không khuyết vì đau tủi
Khuyết bởi trần gian vẫn hẹp hòi

Còn đó úa cành hoa phượng cũ
Ảnh thời lưu bút bạc màu lâu
Màu hoa vẫn đỏ khi hè đến
Nhưng chẳng bao giờ trông thấy nhau

Còn đó nửa buồng tim vỡ nát
Em về áo mỏng sụt sùi thơ
Còn ta cung kiếm ngày kia gãy
Đâu biết đời chia quá bất ngờ

Còn đó nửa dòng sông cháy cạn
Nửa dòng ta chảy lỡ trăm năm
Quê hương theo gót đời phiêu lãng
Em có nghe sầu sông núi giăng

Nhược Thu