Này cô bé giận ai mà mắt ướt 
Ai đã làm mưa rớt cả vào thơ 
Trời Cali nắng chợt trốn bao giờ 
Em có giấu xin hoàn ta ít vạt 
Xin khe khẽ kẻo bờ môi sẽ nhạt 
Má bớt hồng và mắt bớt long lanh 
Chuyện buồn xưa đâu chỉ lỗi riêng anh 
Mà chỉ bởi tội tình em còn bé 
Tình em dệt cứ thêu vần diễm lệ 
Đừng kết thành bóng nước vỡ kim cương 
Lỡ bé buồn trời sẽ phủ mù sương 
Và mưa lũ sẽ dìm thơ trôi lũ 
Em ở đó ta chốn này lữ thứ 
Tóc dài chi cho thương nhớ mênh mông 
Bé giận rồi buồn có dứt hay không 
Hay vẫn rối như tầm vương phải kén .. 
Đừng giận nhé mặt trời đang tắm biển 
Sẽ cười em môi má đỏ hây hây .... 
Nhược Thu 
 
