Là cánh gió nên không sao ngừng thổi
Cũng không mong mang lá đến bên trời
Làm thân lá dẫu xa cành xa cội
Giống xa người buồn nhớ lắm người ơi ..
Em là lá còn ta như làn gió
Chỉ muốn ru cho gió mát trưa hè
Ru điệu nhớ , em nhớ vầng trăng cũ
Ru điệu buồn vàng lá đến éo le ..
Em vẫn yêu vẫn đợi chờ vô vọng
Vẫn mơ nồng giấc mộng thuở vàng son
Nhớ bờ môi vòng tay ấm mõi mòn
Dù năm tháng chỉ còn trong kỷ niệm
Em chẳng quên bóng ngựa xe ẩn hiện
Lá bao mùa đã trẩy hội trầm luân
Tình bao mùa đã cháy cạn mùa xuân
Em vẫn đó với nỗi buồn nhược tiểu
Em đang vói mộng tàn như bóng liễu
Pha giấc buồn vô điệu mãi sao em ..? ...
Nhược Thu