Vốc chữ cuộc cờ xưa đã vỡ
Anh còn đâu nữa những hoài mong
Chiều miên man lạnh bờ môi thắm
Có đủ làm thơ trổ sắc hồng?
Thơ treo làm vách ta cùng thức
Chia nỗi buồn xưa giấc mộng ngà
Hát nữa đi em dù giọng lạc
Bên trời chăn chiếu cũng ra hoa
Mai mốt lỡ đời xuôi ngược mãi
Câu thề xin giấu cận kề môi
Nhìn mây hờn dỗi trăng nào biết
Muốn hẹn cùng nhau mộng vá trời
Chẳng lẽ rồi đây tình hóa lạ
Ai về dâu biển hóa thành thơ
Vần gieo ngày cũ hay ngày mới
Có đủ vì nhau để đợi chờ?
Anh còn đâu nữa những hoài mong
Chiều miên man lạnh bờ môi thắm
Có đủ làm thơ trổ sắc hồng?
Thơ treo làm vách ta cùng thức
Chia nỗi buồn xưa giấc mộng ngà
Hát nữa đi em dù giọng lạc
Bên trời chăn chiếu cũng ra hoa
Mai mốt lỡ đời xuôi ngược mãi
Câu thề xin giấu cận kề môi
Nhìn mây hờn dỗi trăng nào biết
Muốn hẹn cùng nhau mộng vá trời
Chẳng lẽ rồi đây tình hóa lạ
Ai về dâu biển hóa thành thơ
Vần gieo ngày cũ hay ngày mới
Có đủ vì nhau để đợi chờ?
Nhược
Thu