Ta đi giữa tháng Tư
Mây xa nguồn vội vả
Mưa gội buồn hối hả
Từng cơn buốt từng cơn
Trời lành lạnh hơi sương
Sầu bâng khuâng đáy mắt
Đêm đen Sao trong vắt
Như đốm nứt pha lê
Ta nghe xuân đến bên trời lạnh
Từng mảnh buồn va rất tội tình
Năn nỉ mùa ơi đừng vội tắt
Cho đời sờn bớt vết điêu linh
Quê xưa tháng mấy trời giông bão ?
Sao gió bên này giống tháng Tư
Ừ nhỉ mùa đi mùa lại đến
Đời ta đi mãi bến sa mù
Quê hương chấp chới trong hơi thở
Ta thoáng nghe hương lúa chín nồng
Hương lúa như mùi hương thiếu nữ
Ngập ngừng trong khoảnh khắc hư không
Và ta xa vời vợi
Mùi nắng cháy trên da
Lời ca dao vằng vặc
Khi trăng sáng hiên nhà
Em là thơ là nhạc
Là dáng dấp quê xưa
Là giàn hoa mướp nở
Là giao hưởng bao mùa
Câu thơ ta viết buồn xa xứ
Chở nắng vào xuân đuổi rét đông
Hoa của em xưa buồn ủ rũ
Xuân về có thắm tỏa mênh mông ..
Nhược Thu