Mùa Hạ Sài Gòn cũ lắm rồi em
Những cơn mưa làm chạnh lòng viễn khách
Ta xa nhau có còn chi để trách
Khung trời xưa nhòa như mực tím ngày mưa
Mực học trò xanh những bước đón đưa
Sao chợt tím khi cánh phượng hồng hé nụ
Cánh phượng hồng như môi em ngày cũ
Vẫn âm vang nghìn nỗi nhớ dịu dàng
Mây trên ngàn treo nỗi nhớ lang thang
Ở cuối phố bao loài ve đang khất nợ
Rên rỉ ỉ ôi làm
lòng anh bỡ ngỡ
Hạ phũ phàng khắc những vết thơ đau
Mùa Hạ cướp mặt trời đốt tuổi thơ mau
Và ta cướp đời ta ra khỏi mộng
Làm sao trả khi mùa hè thiêu cháy bỏng
Cả con tim và cả những con cờ ....
Nhược Thu