Đã hết rồi em mùa nắng chín
Nghe trời man mác đã sang thu
Còn đây một ít sầu nung tái
Làm úa màu trăng buổi tạ từ
Mai mốt hết còn ve khóc hạ
Thì màu phượng chín cũng bay hơi
Như em ngần ấy lời yêu dấu
Sẽ bốc theo ngàn mây nổi trôi
Chút nắng cho đời vơi bớt lạnh
Sao lòng chẳng ấm buổi từ ly
Hồn ta như cánh dơi treo ngủ
Móc ngược niềm đau nặng lạ kỳ
Đời chối nhau vần có chối thơ
Mà sao mây trắng cứ bơ vơ ?
Rồi khi nước cạn nguồn non tận
Còn có ai đâu để đợi chờ ....?
Nhược Thu
Nhược Thu