Xa lắc rồi em mùa bão nổi
Nửa thời nửa kiếp nửa bơ vơ
Sầu giăng sông núi cao vời vợi
Nghe đắng bên trời mộng nát thơ
Những mắt buồn xưa nào một thuở
Thương nhìn chiếc lá sắp vàng chưa
Hồn ta muốn thắp ngàn tia lửa
Mà trận mưa giông bỗng trái mùa
Ta đến rồi đi nghìn nuối tiếc
Dật dờ bên giậu lá khua đau
Trời xanh lồng lộng trời xanh quá
Mây trắng lưng trời vẫn trắng phau ..
Áo trắng em còn giấu tuổi thơ
Hồn ta đã rách tự bao giờ
Quê hương đã rách đôi hồn Đảo
Và mộng quê người cũng xác xơ ...
Nhược Thu