Có nỗi nhớ hồng chưa muốn đặt thành tên
Bởi e ấp như chuyện của hai người quen lạ
Em và anh khoảng cách gần là biển cả
Một bờ thương một bờ nhớ làm sao đến và đi
Anh dùng thơ làm dù che mát nắng Cali
Là nỗi nhớ của một thời miên man dịu vợi
Ta đã đi có bao giờ hỏi rằng mình đã tới
Hay đang xa như trong đáy vực lưu đày
Cali mùa này chỉ có nắng gió rát đôi tay
Không có cát khô cằn như ở vùng sa mạc
Nhưng quê xa vẫn hằn in sâu vết rát
Dù phố đông vui sao nắng vẫn thật buồn
Cali mùa này nắng gió cứ mênh mông
Nắng bơ vơ soi tìm dấu chân nhau thuở trước
Đường Lê Lợi một thời tay trong tay sánh bước
Bước hụt bao giờ mà sao bỗng mất nhau ....
Nhược Thu