Em ơi từ độ mình ly biệt 
Sách vở cũng vàng như tuổi thơ 
Xa cách nhau rồi bao mộng ước 
Nhớ em anh thức trắng đêm hờ . 
Ngày bước chân rời xa chốn xưa 
Nửa tay chối bỏ nửa mong chờ 
Nửa phương trời đó em cười nói 
Cho xót xa người nơi chốn xa .. 
Nhiều đêm anh thức nhìn sao mọc 
Nghe tiếc bao ngày vui đã qua 
Nửa tuổi thơ ngây còn sót lại 
Bỗng rơi mất mát tự bao giờ .. 
Sao mọc phương này em ở đâu 
Từng đêm súng lạnh gối bên đầu 
Tâm tư cháy vụn theo tàn thuốc 
Khói thuốc như tình thương tan mau 
Anh viết bài thơ mong lãng quên 
Mà sao không cạn nỗi ưu phiền 
Đêm đêm súng vọng vang phòng tuyến 
Anh thức cho người yêu ngủ yên ... 
Nhược Thu
 
