Mặt đất hiền như đá ngây ngô 
Buồn như gạch vỡ , kiếp vôi hồ . 
Những bàn tay " Ngụy " vung lên xuống 
Đá vỡ như đời , khô rất khô .. 
Đôi tay gầy thôi đã phồng chai 
Tiếng búa âm vang cũng lạc loài 
Nắng khóc trên lưng nghìn ngấn lệ 
Lệ nào chia mộng buổi tàn phai .. 
Ta nhặt từng viên đá từng viên 
Hay ta đang góp những ưu phiền? 
Chiều chưa sa thấp mà sao nặng 
Cho bước chân mềm nghiêng ngã nghiêng ..? 
Đá có buồn chăng hỡi đá hoang 
Và ta , đang gánh Gánh điêu tàn ..? 
Nắng vàng ai chuốt mà tơ óng 
Hay mắt em hòa lệ chứa chan ..? 
Nhược Thu 
 
