Hôm nay hành quân
Anh người trai Biệt động
Tôi chiến dịch
Gặp gở nhau khi cùng truy nã địch
Kề chung ba lô nghe đạn thét đêm về
Mình đem tâm tình ra kể lể nhau nghe
Say tâm sự như say mùi thuốc súng
Đời trai trẻ dọc ngang trời biển rộng
Gặp gở nhau đây biết có mấy lần
Hôm nay còn
Mai mốt nữa còn chăng ?
Thôi anh nhé cuộc đời là hư ảo
Anh tin chăng
Anh là người ngoại giáo ?
Người yêu tôi ngoan đạo lắm anh ơi
Thuở mười lăm nàng đã biết khóc rồi
Khi tôi đón trể vào những chiều tan lễ
Nàng vẫn hay giận hờn tôi như thế
Bởi chăng tôi không thường đến giáo đường
Bởi vì tôi là nghệ sĩ muôn phương
Nên chỉ để niềm tin trong lòng là đủ
Niềm tin ấy bây giờ tôi vẫn giữ
Dù người yêu đã lỗi ước thề
Tôi đau buồn giam mình ra tận chốn sơn khê
Say thuốc súng để quên đi mùi pháo cưới
Nàng bảo tôi
Cuộc đời chia hai lối
Vì chúng mình không cùng một linh hồn
Không chung niềm tin ở một đấng Chí tôn
Nên không thể có tình yêu vĩnh cữu
Ngày xưa ấy
Nàng yêu tôi thật là hy hữu
Mỗi chiều thứ bảy
Đi học về ngang trước giáo đường
Tôi thấy người con gái nhỏ ấy nên thương
Nàng khe khẻ đọc kinh tay làm thánh giá
Tôi thường theo sau buông lời chọc phá
Bắt chước làm thánh giá cầu kinh
Nàng thẹn thùng không đọc nữa làm thinh
Và bước vội guốc son kêu ròn rả
Cũng từ đó đêm về tôi nhớ quá
Nên thứ bảy nào cũng bỏ hai giờ sau
Vào giáo đường quỳ cạnh bên nhau
Để nghe khe khẻ tiếng em cầu nguyện
Tôi không biết đọc kinh
Nên quay sang em gợi chuyện
Em vẫn thẹn thùng nhưng không còn làm thinh
Và dạy tôi cầu nguyện đọc kinh
Xin ơn Chúa ban phước lành hạnh phúc
Nhưng nhìn em
Tôi ngập tràn cảm xúc
Nên nguyện cầu cho hai đứa .. yêu nhau
Em giận hờn khi về không nói một câu
Khiến tôi phải theo trọn con đường dài năn nỉ
Rồi từ đó em tôn tôi lên làm .. thi sĩ -->
Của lòng em và của tình thương
Cũng từ đó tôi không thường đến giáo đường
Vì niềm tin đã gởi vào em tất
Nhưng khi lớn lên tuổi đời chồng chất
Nàng đã biết đâu là hạnh phúc thật rồi
Tôi làm thơ thì chỉ chết đói thôi
Nên nàng đã vội thay màu áo mới
Anh ơi anh
Bây giờ tôi lại thấy yêu màu mây biên giới
Mang ít nhiều sắc áo của người xưa
Và rất hay ngồi hứng những giọt mưa
Như nước mắt của nàng khi mười sáu
Nhưng tất cả bây giờ là hư ảo
Tôi cố quên
Song không quên nỗi anh ơi
Khi góc trời còn có những cụm mây trôi
Và còn có những hồi chuông nhà thờ đổ
Nhược Thu