Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Ngàn Năm Mây Vẫn Bay

Và em có vẫn hoài mong đợi
Khi biết ngàn năm mây vẫn bay
Hiu hắt lưng trời sương khói gợn
Miền xa tin nhạn biệt bao ngày


Và em có đếm buồn trên ngón
Những ngón tay mềm thuôn búp măng
Cũng đã sần chai vì bảo táp
Áo cơm dày dạn gánh vai oằn?

Và em áo lụa màu phai bạc
Nhưng chẳng bạc lòng dẫu cách xa
Xin chớ vì nhau mà nán đợi
Nhụy tàn hoa rũ xót đời hoa...

Và anh với trọn mùa đau hận
Chẳng dám mơ ngày trông thấy nhau
Những đứa bạn tù đi tức tưởi
Phần anh? Chẳng dám biết khi nào...

Nhược Thu