Rồi một sáng tình cờ anh trở lại
Chẳng thấy em với vóc dáng trang đài
Đâu miệng cười đâu tóc xõa bờ vai
Đâu vụt tắt khóe mắt nai năm cũ?
Ngày tháng đó dâng trào như cơn lũ
Anh ra đi giũ lớp áo học trò
Nước non chờ vai nặng chiếc ba lô
Từng lớp lớp đến vô bờ cuộn gió
Buổi ra đi chưa một lời bỏ ngỏ
Anh đinh ninh sẽ trở lại sân trường
Em vẫn chờ vẫn em ấp niềm thương
Và ta sẽ kết uyên ương cầm sắc
Ai có ngờ lần ra đi là mất
Chớp mắt nhìn đã thoáng mấy mươi năm
Anh trở về như chiếc bóng âm thầm
Vì em đã sang sông từ dạo đó
Bước chân đi trong hoang tàn đổ vỡ
Trách gì nhau khi đã lỡ chuyến đò
Nước non mình nặng nợ những âu lo
Chuyện tan hợp mãi giày vò duyên nợ...
Thi Hạnh