Nắng tắt rồi đang tắt rồi em
Giờ đây còn lại chỉ đêm đen
Ngày mai đóm lửa nồng thôi cháy
Cũng bởi mặt trời đã ngủ quên ...
Câu thơ ta vót không thành đạn
Để bắn tan hoang xác hận sầu
Chiếc lá , trời ơi , ai tẩm độc
Cho vàng chết liệm một mùa thu ..
Ta bứng câu thơ rời khỏi mộng
Chữ cào rách xướt cả bàn tay
Đôi tay một thuở vươn tầm súng
Hứng trọn mùa đau giãy đọa đày ..
Nắng tắt rồi em đóm lửa hồng
Vết sầu năm tháng tỏa mênh mông
Còn không chiếc lá mùa sau cuối
Đã rã như tình ta đắm sông ...
Nhược Thu