Thơ gảy rồi em đã mấy lần
May còn vốc chữ hát ăn năn
Làm sao đủ nối câu từ tạ
Để lúc em về ai tiễn chân ..
Ta chống câu thơ
về xứ lạ
Ngỡ rằng nhúm chữ đã bình yên
Ngờ đâu khi mắt môi hờn dỗi
Là cả dòng sông chảy muộn phiền ..
Ta cõng thơ đau tư buổi ấy
Chữ buồn như tóc ngã màu sâu
Đừng em chải chuốt làm chi nữa
Vần rả keo rời thơ mãi đau ..
Em cứ đi và mang cả thơ
Chữ buồn đâu
chỉ bởi bơ vơ
Mà đau từ thuở sông và núi
Đoạn tuyệt tình xưa chẳng đợi chờ ....
Nhược Thu