Đừng em trách nữa thơ vàng úa
Lá chẳng vàng hơn để đủ sầu
Môi chẳng hồng hơn dù đã thắm
Và đời muôn ngả vẫn nghe đau
Tim em là thép bùng cao lửa
Thơ chảy nhưng em vẫn lững lờ
Hoa rũ khi tàn sương buổi sớm
Chỉ là một chút của hư vơ
Tình em là trọn con đò dọc
Khua mái chèo riêng lướt nhẹ nhàng
Sóng nước trùng dương bàng bạc phủ
Thơ vàng ai nhuộm mỗi thu sang ..
Kìa em đời lắm đau từ độ
Dâu bể ngàn phương tróc nóc về
Ta lặng đứng nhìn chim dấu mỏ
Trăng tàn không giấu nổi nhiêu khê
Nhược Thu