Sao chỉ là một thoáng không tên
Mùa trăng phai nhạt có ai đền
Mùa xuân nghiêng cả
sông và núi
Nghiêng cả tơ trời lạc nắng lên
Xuân mang câu hẹn về quên lối
Quên bến bờ xưa vỡ nửa chừng
Thơ úa làm cho vàng võ chữ
Cũng vì mùa cũ đã lâm chung
Em đi nghiêng cả vòm thơ cũ
Ta khắc còn dang dở mộng đào
Xuân đến có hay mùa trở lạnh
Một mùa chưa đủ ấm bên nhau
Và xuân cũng chỉ là đôi khắc
Nhắc khẻ đời ta vẫn lạc loài
Khi núi và sông còn lận đận
Đời càng lận đận giữa xuân phai ..
Nhược Thu