Thơ phải là trăng giấu giữa sương
Mà ta đã cõng nó ly hương ?
Đôi khi một nửa bờ thương nhớ
Bỗng lạc đâu đây nửa tháng trường
Thơ phải là hoa muôn
sắc thắm
Bao lần lượn cánh bướm khoe tươi ?
Hồn hoa có giống hồn non nước
Sao bốn phương trời vẫn nổi trôi
Thơ phải là mây trôi giữa gió ?
Gói mơ phơi nắng chẳng hề khô
Gói đau bám bụi mờ sông núi
Chỉ thấy buồn trôi vẫn dật dờ
Thơ phải là thu rất nết na
Lá vàng phủ kín
mảnh hồn ta ?
Và em như gió đi rồi đến
Ủ nhớ quê mình xa quá xa
Thơ phải là xuân đang núp bóng
Thẹn thùa nhan sắc giữa hồn đêm ?
Ừ ta đã biết ta đang biết
Là bóng quê buồn trong mắt em ...
Nhược Thu
Nhược Thu