Em trách nửa đời ta lận đận
Gót mòn nhưng nợ chẳng mòn theo
Nợ em chưa vá vầng trăng bạc
Mòn mỏi bên trời lơ lửng treo
Em trách nửa đời sương nhuộm tóc
Hiên trăng chưa uống một lần say
Thềm trăng mài kiếm màu trăng rỉ
Không rót mà sao lệ thoáng đầy
Em trách nửa đời nơi bến lạ
Xứ người mưa nắng tựa chiêm bao
Vầng trăng không xẻ mà luôn khuyết
Treo chếch đôi bờ cho nhớ nhau
Em trách nửa đời thơ dệt muộn
Vần gieo nghiệt ngã buổi vào thu
Còn đây ít chữ mòn bên gối
Nghe cũng đau lòng kẻ thất phu...
Nhược Thu