Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Thơ Sầu Tuôn Vỡ Mê...

Em chẳng trách thật sao?
Đường trần lắm gian lao
Nửa môi hôn còn dở
Hương son đã phai màu

Em chẳng trách ngày xưa?
Không hàn nổi cơn mơ
Xác thân ngàn dặm rũ
Còn treo nợ bóng cờ

Em chẳng trách đại dương?
Đành khơi những sóng cuồng
Dìm bến mơ cuối bài
Dày thêm mối đau thương


Em chẳng trách mà nghe
Hồn sầu ta vẫn tê
Máu sầu ta vẫn rỉ
Thơ sầu tuôn vỡ mê  ...

Nhược Thu