Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Trách

Em nào trách vần trăng chia đôi nửa
Để lạc loài một nửa với chiêm bao
Để bóng đêm cứ vun vút dâng trào
Cuồn cuộn lấy trăng sao vào nghiệt ngã

Em nào trách sông sâu nơi biển cả
Đã vô tình chia hai ngả ngược xuôi
Ngày tháng này, năm ấy, rất xa xôi
Là tất cả, giấc mơ đời... tan biến

Em nào trách con đò xưa thay bến
Quên hẹn hò, quên những chuyến đón đưa
Dòng nước xưa dù vẩn đục hoen mờ
Vẫn ôm ấp những mộng mơ huyền thoại

Em nào trách người đi không trở lại
Để cung sầu lận đận mãi phím tơ
Lạc nguồn thơ lạc luôn cả đợi chờ
Em chẳng trách bây giờ và  ... mãi mãi.

Thi Hạnh